logo
REVIEW>> TƠ HỒNG
to-hong
Tìm truyện
Donate

TƠ HỒNG

Tác giả:

If I Die Young

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 66

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 528

Giới thiệu:

Nguyệt Lão: Ta chỉ làm sai một việc, vậy mà phải dùng chính bản thân mình hoàn trả?

Nữ chính: Nể tình dáng dấp ngài trông đẹp mắt, ta đồng ý.

*

Một câu chuyện tình yêu ở chốn thần tiên cô quạnh, người đời tự cho rằng Tiên nhân tâm thanh tịnh, không có hỉ nộ ái ố như kẻ phàm tục, nhưng chẳng qua Tiên nhân chỉ là kẻ có chút tiên khí nên sống lâu hơn người thường mà thôi.

Chuyện xưa bắt đầu bởi một lần sai lầm, Thiên Hồng Khanh vô ý làm đứt sợi tơ hồng của một nữ tử, khiến tình duyên của nàng vốn đang một màu hồng hạnh phúc, thế mà giờ đây mệnh nàng mỏng, phận nàng bạc, bị hắt hủi để rồi trong một sớm một chiều nàng phải xa rời cõi thế trong u uất.

Nữ tử mang chân thân lục trúc, được đề tên Trúc Linh, tiên thượng đặc cách một bước thành bậc tiên tử, lại còn là tiên tử Thê Ngô cung của lục hoàng tử Khung Lăng - Chiến thần uy lẫm của thiên giới.

Trúc Linh khi còn ở chốn dân gian đã thông minh, hoạt bát, được thành tiên tử Thê Ngô cung, nàng chưa một khắc nào nàng quên đi chuyện phải truy cứu nguyên nhân cho con đường thăng hoa của mình.

Cửu trùng thiên vạn dặm ngân hà chớp loé, thanh âm Nhân giới truyền không tới, Tiên giới chỉ có tiếng gió đơn bạc, khung cảnh cô liêu và tịch mịch, nhưng vào một khắc kia, khi bí mật ấy được bật mí, cũng chính là lúc nàng biết được, thì ra nơi thiên giới lạ lẫm còn có một nam tử tuyệt đẹp, khoảnh khắc mắt chạm mắt, tâm hồn nàng đã ngả nghiêng chao đảo, hoàn toàn rơi vào mộng cảnh chốn bồng lai.

Trúc Linh cảm thấy trong lòng mình tràn đầy một thứ tình cảm khó gọi tên, như vui mừng nhưng cũng loáng thoáng nét ưu sầu.

“Trăng khuya nhành liễu phân kỳ

Màng đêm tịch mịch phân ly ba đường

Trăng vàng mờ nhạt khói sương

Gió lùa liễu rủ ba đường vấn vương…” (*)

Ánh trăng sáng lành lạnh soi sáng chốn Nhân gian nhỏ bé hàng đêm, Nhân gian tầm thường ôm theo mộng ước giản đơn, nhờ gió mây gửi gắm đến bậc thượng thần tôn quý, dưới gốc cây cổ thụ, vị thượng thần một thân y phục đen, đường chỉ đỏ viền quanh thân áo càng giúp nước da ngài thêm trắng lạnh, thượng thần cao cao tại thượng kết gieo nhân duyên cho Nhân gian thêm hạnh phúc, hắn là Nguyệt Lão Thiên Hồng Khanh tôn quý của Cửu trùng thiên.

Sống trên thiên giới trăm năm vạn kiếp khiến Thiên Hồng Khanh cảm thấy nhàm chán, vô tình đùa bỡn với nàng lại khiến hắn thấy cực kỳ thú vị, kết giao tình nào có chi vĩ đại, chẳng qua chỉ là nụ cười dịu dàng của mỹ nhân, khiến cho kẻ lãng tử từng bước lâm vào cõi mê muội.

Nguyệt Lão Thiên Hồng Khanh được sinh ra từ thuở khai thiên lập địa, trái tim không đặt nặng chuyện tình cảm, hắn quen sống trong cô độc, không biết ngày mình được tạo lập, sống không có lý tưởng nên hắn cũng chẳng để chuyện sinh tử trong lòng.

Gặp được Trúc Linh là ngẫu nhiên, nàng là sai sót đầu tiên và độc nhất trong cả cuộc đời hắn, khởi đầu là sự bù đắp vì duyên kiếp của nàng bởi hắn mà lỡ dở. Nhìn Trúc Linh cùng Khung Lăng đi độ kiếp chốn dân gian, Thiên Hồng Khanh không cam lòng, nàng rơi nước mắt, lòng hắn day dứt, khiến nàng phải trải qua lần độ kiếp cùng kẻ nàng không thương, thân là Nguyệt Lão, Thiên Hồng Khanh cắn rứt không yên, hắn theo nàng cùng độ kiếp. Là hắn quá sơ suất, không biết rằng một lần kết tơ hồng, đời đời kết tình kiếp.

Nàng ở Nhân gian, hắn ở bên cạnh nàng, mắt dõi theo nàng từ lúc sinh ra, lớn lên, nụ cười vốn của nàng nhưng không biết tự lúc nào đã thành nụ cười của cả hắn. Thế mới nói, dù là Tiên nhân cũng không thể tránh khỏi tình kiếp của chính mình. Tới lúc này, Thiên Hồng Khanh mới biết, hóa ra tơ hồng của nàng không phải bị đứt, mà xưa nay chỉ thuộc về lòng bàn tay hắn.

Thiên Hồng Khanh ở bên cạnh Trúc Linh như hình với bóng, chốn hồng trần không cho nàng hưởng cảnh thái bình hạnh phúc, nhưng có là gì, bởi nàng đã có Hồng Khanh bầu bạn qua năm dài tháng rộng.

Là khi nào nhỉ? Chính nàng cũng không rõ, nàng chỉ biết lòng mình thổn thức khi nghe giọng nói trầm ấm của hắn, cảm giác đong đầy dịu ngọt khi hắn vui đùa cùng nàng, hắn ở bên cạnh những lúc nàng ưu sầu, an ủi khi nàng tủi thân, trong tâm trí nàng chưa bao giờ tồn tại hai từ “phân ly” với hắn. Nếu Hồng Khanh là hoa, nàng nguyện là cánh bướm dập dìu uốn lượn, nếu Hồng Khanh là gió, nàng nguyện là tán lá xanh cùng hắn rào rạt lưu luyến…

Ngày vui chẳng dài lâu, thảm cảnh lại ập tới, khiến cho một nữ tử chân yếu tay mềm như Trúc Linh cũng phải dốc lòng trở nên cứng rắn, nàng muốn báo thù cho cha mẹ, dẫu có tan xương nát thịt nhưng được tận hiếu với cha mẹ, nàng cũng cam lòng.

Thiên mệnh lại tựa như chiếc lồng sắt khổng lồ, nàng cùng Hồng Khanh mãi hạnh phúc trong tháng ngày như chim trên trời, cá dưới suối mà quên đi rằng, ở nơi xa kia, còn có Khung Lăng Chiến thần cũng đầu thai độ kiếp, chỉ chờ đúng ngày đúng tháng giáp mặt với nàng.

Khung Lăng cho Trúc Linh sức mạnh, tạo điều kiện cho nàng báo thù, dù ở thiên giới hay chốn dương gian, hắn mãi mãi là kẻ thiện chiến và bản lĩnh, hắn mê đắm đôi mắt ướt át của nàng, đôi môi đỏ mọng của nàng quất quýt linh hồn hắn, ước ao được một lần ôm mỹ nhân trong vòng tay, cảm giác độc chiếm dần dần xâm lấn tâm trí hắn, khiến hắn không còn phân biệt đúng sai, chỉ chăm chăm cướp đoạt thể xác nàng về tay hắn.

Tâm ma lấn át, Khung Lăng rơi vào cõi u tối vạn kiếp bất phục.

“Mây mù che giấu trăng thương

Cớ sao tạo hóa cắt thương tình chàng

Ta buồn mặt rủ mày hường

Người thương vắng bóng giọt sầu lệ rơi…” (*)

Bởi phạm luật trời, Nguyệt Lão Thiên Hồng Khanh buộc phải về thiên giới, trong tam giới bao la, có kẻ nào từng cãi lại thiên mệnh? Hắn chẳng qua cũng chỉ là một mảnh vụn mang tiên khí, sống quạnh quẽ từ thuở đất trời tạo lập nên khinh thường “nhân tình thế thái”, thời gian trên thiên giới chỉ là cái chớp mắt, nhưng nơi hạ giới là ngày ngày tháng tháng dài đằng đẵng. Lần đầu tiên trái tim chai sạn của hắn biết, thì ra cái chớp mắt kia lại nặng tựa nghìn cân, khiến hắn khổ sở gặm nhấm từng giây từng phút trong nỗi nhung nhớ nàng.

Khoảng thời gian hắn cùng Trúc Linh độ kiếp ở Nhân gian có thể nói là quãng thời gian tuyệt vời nhất, đồng thời cũng đau đớn nhất. Hắn hạnh phúc khi có được trái tim nàng, tình yêu nàng dành cho hắn là điều ngọt ngào duy nhất hắn có được, hắn trân trọng nàng, nàng là châu báu, là niềm vui và là ngọn nguồn cho sức mạnh hắn cất giữ bấy lâu nay.

Mất đi Hồng Khanh, ký ức của nàng là một màn trắng xoá, càng cố gắng suy ngẫm lại càng thêm mờ nhạt, càng cố gắng níu kéo, tim nàng càng thêm đau nhói. Hắn biến mất, Trúc Linh cũng mất đi trí nhớ, nàng sống như cái xác không hồn, ngây ngây dại dại qua ngày đoạn tháng. Sâu xa ở một nơi nào đó nàng biết, từng có một ngọn lửa ấm áp bảo bọc nàng, chỉ là, nàng không còn nhớ gì cả…

Trong lòng nàng như có thứ gì đó nghẹn ứ, vừa xa lạ lại vừa thân quen, những lúc nàng cô độc, nỗi khắc khoải quẩn quanh tâm hồn nàng, nó bám riết và siết chặt khiến Trúc Linh héo rũ và chết dần…

Tình là chi khi kẻ bắt người đuổi, cố gắng cưỡng cầu làm gì khi tình yêu của Trúc Linh vốn không dành cho Khung Lăng, trái tim nàng chỉ duy nhất hình bóng nam nhân dung mạo tuyệt mỹ quẩn quanh nói cười đêm ngày cùng nàng. Khung Lăng ép buộc trái với duyên kiếp, quả hái xanh luôn chua chát, tình cưỡng cầu mãi đắng ngắt. Kết quả nhận được rốt cuộc lại là một thân xác bị nỗi nhớ nhung bào mòn…

“Nếu như ký ức không bị vùi lấp

Sợ gì luân hồi qua mấy kiếp

Ngàn năm đợi chờ cũng chẳng uổng phí

Nếu như thấy lại nụ cười của nàng” (**)

Sợi chỉ đỏ Hồng Khanh treo vào ngón tay của hắn và Trúc Linh ngày đó, tiếp tục kéo dài mối duyên kiếp, chỉ đỏ không còn đơn giản là tơ hồng kết duyên nữa, nó đã trở thành vĩnh kết đồng tâm, để một kẻ sống suốt trăm nghìn năm biết được mùi vị của tình yêu, khơi dậy ý chí muốn sống và sức mạnh để hắn có thể bảo vệ Trúc Linh, đồng thời đấu tranh cho mối tình của hắn và nàng.

“Bất kể nàng tiền đồ gấm vóc ra sao.

Không mong ước thần tiên

Một năm chỉ như một ngày.

Chỉ hận nhân gian chẳng đủ ngàn năm

Mưa gió chưa tan, ân oán không trả, tơ tình khó dứt đoạn.” (**)

Yêu chưa bao giờ là nhàm chán, tình mãi mãi là vĩnh hằng, dù là cõi tiên ma hay dương gian tầm thường, phàm là kẻ có lòng ắt sẽ mong cầu hạnh phúc, dù trước mắt là gian nan, thử thách, người có tình cuối cùng cũng sẽ về bên nhau. Không nguyện tiền đồ gấm hoa, chỉ nguyện một đời được cùng nàng tay trong tay ngao du sơn thuỷ.

____

(*) Trích thơ “Tình trăng” - Võ Văn Thuận

(**) Trích bản dịch bài “Ngàn năm” - Kim Chí Văn, Cát Khắc Tuyền Dật

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN