logo
REVIEW>> TÌNH YÊU CỦA KẺ THỰC DỤNG
tinh-yeu-cua-ke-thuc-dung
Tìm truyện
Donate

TÌNH YÊU CỦA KẺ THỰC DỤNG

Độ dài: 139

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 949

Giới thiệu:

Theo quan điểm của Phí Nghê, nhà ở còn đáng tin cậy hơn tình yêu rất nhiều.

Nếu không phải vì cưới xong mới được phân nhà, chắc chắn cô sẽ không kết hôn với Phương Mục Dương.

Những người không hiểu chuyện đều cho rằng Phí Nghê lấy Phương Mục Dương đơn giản là vì anh ta đẹp trai, dù sao con người này ngoài cái mã ra thì cũng chỉ có hai bàn tay trắng.

Sau này, khi Phương Mục Dương nổi danh nhờ tài vẽ tranh, cha mẹ cũng được khôi phục chế độ đãi ngộ, mọi người mới khen ngợi Phí Nghê nhìn xa trông rộng, đã sớm nhận ra tài hoa của anh ta tự thủa nào.

Người ta thường nói tình yêu là sự bù trừ, người này thế này thì người kia thế vậy. Mỗi người bù vào cho nhau một ít, con người chẳng một ai là hoàn hảo, nhưng ta sẽ hoàn hảo khi có người bù đắp vào những khuyết điểm của ta.

Hoàn hảo trong văn học là một từ ngữ có định nghĩa rõ ràng, nhưng hoàn hảo trong cuộc sống lại có vô số cách hiểu khác nhau. Bởi vì cách sống của mỗi người một khác, mà trong từng cách sống đó của họ, hoàn hảo lại mang một định nghĩa riêng biệt, giống như Phí Nghê và Phương Mục Dương.

Phí Nghê sinh ra ở thời kỳ đất nước đang tiếp cận với những đổi mới, rời xa cái cũ, mở rộng cái mới, một thời kỳ cận đại với nhiều điều đặc trưng mà bất cứ thời kỳ nào cũng không có. Khi mà phiếu mua đồ nhiều lúc còn quan trọng hơn cả hiện kim, khi nam nữ đã bình đẳng hơn những vẫn có sự chênh lệch, thời kỳ của vô vàn những chính sách mới, hủy đi, rồi ban hành, khiến bản thân những người dân như họ phải thích ứng liên tục.

Phí Nghê không giống với đại đa số những đứa con gái khác, cô là một người có ước mơ, ước mơ đó là có được một suất vào đại học hiếm hoi. Có những người cùng lứa với cô không cảm thấy được vào đại học là một chuyện thần thánh gì, ngược lại, có thể có một chân làm việc trong nhà máy càng thiết thực hơn. Vào được nhà máy làm là có được một công việc ổn định, cưới chồng còn có cơ hội được phân nhà. Trong thời kỳ khó khăn ấy, điều này thật đúng là không còn gì để chê.

Tuy nhiên Phí Nghê lại hoàn toàn không cảm thấy vậy. Với cô, vào đại học mới là cơ hội, mới có tương lai. Cô thích đọc sách, thích học hành, cô từng tự học tự đọc rất nhiều sách, vẫn luôn lặng lẽ trau dồi kiến thức của bản thân. Điều duy nhất cô thiếu là một lời giới thiệu, đề cử vào đại học.

Để có được cơ hội này, có thể nói Phí Nghê đã bỏ ra đủ lớn, và cũng từ đó mà nên duyên với Phương Mục Dương.

Phương Mục Dương là bạn cùng thời tiểu học của Phí Nghê, lúc ấy, gia cảnh anh là một trong những thứ mà rất nhiều bạn học cùng trang lứa ngưỡng mộ, Phí Nghê và anh cũng từng có mấy lần "mua bán hàng hóa" nho nhỏ, tạm coi là có quen biết, miễn cưỡng gọi là bạn bè.

Sau này, thời thế đổi thay, hoàn cảnh nhà Phương Mục Dương không còn được như trước, thậm chí bản thân anh cũng phải đi cắm đội ở điểm trí thức như bao người khác.

Cuộc sống của hai người vốn không có quá nhiều giao điểm, rất nhiều năm đã không có liên quan gì đến nhau, vậy mà không nghĩ tới sẽ có ngày hai người lại trở thành vợ chồng với nhau.

Ngày mà Phí Nghê gặp lại Phương Mục Dương sau rất nhiều năm đó là khi anh đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện do dũng cảm cứu người. Mà mục đích tìm gặp của cô cũng rất đặc biệt, tìm tới để chăm sóc anh với hy vọng sẽ được chú ý tới như một người tốt có tấm lòng bao la, vì ngưỡng mộ những người anh dũng mà không quản ngại ngày ngày chăm sóc một người xa lạ. Sau đó thì nhận được một lời giới thiệu vào đại học mà cô hằng mong ước.

Có lẽ đây là một việc tốt mang tính thực dụng và hình tượng, nhưng Phí Nghê lại thật sự làm một cách nghiêm túc. Tuy nói cô tìm tới Phương Mục Dương để tạo dựng hình tượng, những cô lại cũng chăm sóc cho Phương Mục Dương tỉ mỉ chu đáo như người thân của mình. Bao nhiêu tiền tiết kiệm của cô đều không tiếc tiêu cho anh, để anh có thể ăn thêm ít thịt, mua thêm chút hoa quả.

Khi Phương Mục Dương tỉnh lại từ cơn hôn mê, anh đã không còn nhớ về những kí ức trước kia nữa, người đầu tiên anh làm quen, đó là Phí Nghê, một cô gái khá kỳ lạ. Cô hay khó tính nói anh phải tự học này học kia, nói cô không sẽ không tới thăm anh nữa, nói cô không muốn liên quan gì tới anh cả. Thế rồi tay thì vẫn giúp anh giặt đồ, đưa tiền tiết kiệm của mình cho anh, dặn dò anh phải tiêu như thế nào, đạp xe sáng sớm tới xem tình hình của anh.

Chắc là do ý trời, hoặc do một sự thúc đẩy vô hình nào đó, nhưng Phương Mục Dương cứ thế mà thích Phí Nghê thôi. Hai người họ, một người hay lo xa nghĩ nhiều, thích tính toán tìm ra phương án có lợi cho mình nhất, một người thì thẳng thắn ngây ngô mặt dày, nghĩ gì nói nấy, suy nghĩ đơn giản. Đây giống như một phép bù trừ đơn giản, vô tình lao vào nhau rồi lại phát hiện khớp với nhau tới lạ.

Thực ra Phí Nghê cũng từng bỏ bê Phương Mục Dương một thời gian sau khi cô phát hiện cô không những không nhận được lời giới thiệu vào đại học mà còn bị hội thanh niên nhân cơ hội muốn cô cưới Phương Mục Dương.

Đối với Phí Nghê mà nói, cưới một người như Phương Mục Dương về là hoàn toàn vô dụng đối với cô, trừ việc được phân nhà ra thì không còn gì. Vì vậy cô cũng thử tiếp xúc với những người khác, một người thích hợp lại có thể cùng cô giúp đỡ lẫn nhau, phần còn vì cô muốn sớm kết hôn để người anh trai đang đi cắm đội xa nhà của cô có thể quay về nhà.

Nhưng có ngờ đâu, vòng một vòng lớn cuối cùng vẫn vòng về chỗ Phương Mục Dương, rồi gả cho anh như một cơn gió, không để ai kịp lường trước điều gì.

Vậy mà cuộc sống hôn nhân lại không hề tệ chút nào. Phương Mục Dương dù sao đã từng lớn lên trong gia cảnh không thiếu thốn gì, được đầu tư học hành, mà anh cũng có năng khiếu nhất ở mặt nghệ thuật. Dần dần, anh tìm được cơ hội phát triển tài năng của mình khiến cuộc sống của hai người cũng thoải mái hơn.

Tuy rằng Phương Mục Dương có phần khá ngờ nghệch, không phải là ngốc, mà là cách suy nghĩ thẳng thắn bộc trực của anh, nhưng chính nhờ vậy mà Phí Nghê không cần tốn công sức để có thể hiểu rõ chàng trai này. Anh giống như sẽ luôn cho cô biết tất cả, cô cần gì cứ hỏi anh, anh đều sẽ trả lời hết, mạch suy nghĩ đơn thuần, đơn thuần đến mức nhiều khi trêu chọc Phí Nghê mà không biết xấu hổ.

Cuộc sống của Phí Nghê và Phương Mục Dương trong "Tình yêu của kẻ thực dụng" chính là những ngày tháng đời thường từ ngày này qua ngày khác, chuyện nhà cửa, chuyện cơm ăn áo mặc, chuyện học hành, chuyện công xưởng, chuyện làng xóm. Tất cả đều là những chuyện mà ai cũng phải nghĩ tới trong cuộc sống ngày thường, như một mảnh đời mà ta có thể gặp ở bất cứ đâu.

Họ mang tới cho chúng ta cảm giác gần gũi, từ ban đầu cho tới lúc có tình cảm với nhau, cũng chỉ nhẹ nhàng đơn giản như thế thôi, nhưng vẫn khiến ta bị cuốn theo trong đó, ở một thời kì mà chúng ta chưa từng trải qua, với cách sống của những con người thời cận đại. Một câu chuyện điền văn nhưng lại không hề nhàm chán, như một cốc trà nóng thư thả trong những ngày chớm thu.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lam Trà

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN