Tác giả:
Đông Nhật Ngưu Giác Bao
Reviewer:
AI_Quế Viên
Designer:
AI_Bích Sơn
Độ dài: 52
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 776
Từ sau khi cha mẹ qua đời, Trần Phóng do một tay bà nội nuôi lớn, mặc dù thông minh nhưng không phải là người thích học tập. Lúc niên thiếu cũng là một học sinh khiến thầy Chu đau đầu. Cố gắng lắm mới thi đậu vào một đại học bình thường, mới đi học chưa được bao lâu thì bà nội Trần sinh bệnh, trong nhà lại thiếu tiền chữa trị, Trần Phóng quyết định thôi học, vừa để tiện chăm sóc bà nội, vừa để kiếm tiền. Dù sau đó mọi chuyện rốt cuộc cũng tốt lên, anh lại bận rộn kiếm tiền, có lẽ là sợ cảnh nghèo lặp lại, cho nên hận không thể dùng mỗi một phút sau khi tỉnh dậy để xây dựng sự nghiệp.
Thời gian thoáng cái trôi qua, Trần Phòng năm nay đã 28 tuổi, với điều kiện hiện tại, ở huyện nhỏ này cũng được coi là một người đàn ông độc thân sáng giá. Ấy vậy mà anh cứ luôn bận rộn kiếm tiền, bên cạnh không có một ai khiến bà nội Trần cùng thầy Chu vô cùng lo lắng.
Thế rồi vào một ngày mùa thu, thầy Chu nói muốn giới thiệu cho anh một cô gái rất tốt, hỏi anh có muốn đi gặp không. Trần Phòng nửa ngậm điếu thuốc, nở nụ cười đáng đánh đòn, gật đầu: “Gặp chứ, người giới thiệu, con chắc chắn phải đi gặp”.
Thật ra anh biết là bà nội và thầy Chu lo lắng cho mình, hơn nữa anh càng tò mò “cô gái tốt” trong miệng thầy Chu rốt cuộc là tốt đến mức nào. Nghe tên còn có chút quen tai, trong ký ức xa xôi của anh, cũng có một có gái tên như vậy, lớn lên rất trắng.
Gặp mặt rồi mới biết, cô gái ấy vẫn rất trắng. Không chỉ trắng, đôi mắt còn rất to, con ngươi đen bóng, chưa nói chuyện đã ngậm cười, vừa nhìn liền cảm thấy giống một chú thỏ trắng, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta muốn bắt nạt.
Trần Phóng ra đời nhiều năm, trên thương trường cũng được coi là kẻ có số có má, ấy vậy mà trong lần gặp đầu tiên đã bị thỏ con hớp hồn. Sau đó, thời gian giống như một cuốn phim tua nhanh, từ lúc nào mà lá vàng đã trút hết, mùa đông gõ cửa, Trần Phóng cùng thỏ con đã hẹn hò được ba tháng, đầu đông này sẽ kết hôn.
Trong trí nhớ của anh, cô vẫn luôn là cô bé ngoan, là học bá kiêm hoa khôi của trường bọn họ. Còn anh lại chính là một cậu “trai hư” khiến thầy Chu đau đầu. Anh và cô là bạn học cùng lớp, nhưng trong những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi ấy, bọn họ lại chỉ thoáng bước qua nhau.
Đối với anh mà nói, thế giới của anh và cô vốn cách nhau rất xa…
Xa bằng khoảng cách từ huyện nhỏ đến thủ đô, từ một người thôi học đến một người là sinh viên của đại học hàng đầu, xa bằng một người đàn ông gánh trên vai cả thế giới đến cô gái được thế giới bao quanh.
Cho đến một ngày, chú thỏ nhỏ bắt đầu chán ghét cuộc sống ở đô thị phồn hoa, quyết định trở về hang nhỏ của mình, sau đó giữa rất nhiều người cùng cô xem mắt mà chọn anh. Chú thỏ nhỏ dũng cảm đẩy cái đầu tiên, biến thế giới của cô xoay tròn rồi chạm vào thế giới của anh, bắt đầu câu chuyện của bọn họ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, ba tháng là khoảng thời gian quá nhanh để quyết định cùng một người chung sống cả đời. Vì sao lại kết hôn với cô? Trần Phóng cảm thấy có thể là do thiên tính, dã lang muốn bắt lấy thỏ nhỏ, chiếm làm của riêng. Hoặc cũng có thể là ánh mắt cô rất đẹp, giọng nói lại ngọt, giống như bánh đường mà bà nội Trần làm ngày Tết, vừa cắn một miếng liền thấy vị ngọt chạy dài từ cổ họng đến trong lòng, khiến cho người ta muốn giữ chặt không muốn buông tay. Hoặc cũng có thể là từ rất lâu rất lâu rồi đã chú ý tới cô, lại ngại khoảng cách quá xa, không dám thừa nhận.
Cho đến lúc gặp lại, khi đã có đủ tự tin, anh mới dám dũng cảm bước tới, chiếm lấy vị trí bên cạnh cô, chậm rãi sánh bước bên cạnh cô, từng chút một khiến cho bản thân hợp với cô, viết lên hiện tại cùng tương lai có cô.
Thỏ trắng thành tinh một khi ra chiêu dỗ dành, có thể muốn mạng người. Mà Trần Phóng chính là cái người cam tâm tình nguyện dâng lên tính mạng đó.
Một cái hôn thật khẽ, huyện nhỏ mái xanh ngói đỏ, cành liễu đung đưa, cửa phủ rêu xanh, anh chỉ muốn nắm tay cô, chầm chậm già đi, mãi mãi không buông.
Trong sách thường viết về những câu chuyện tình yêu lãng mạn, chàng trai cùng cô gái đi qua nhiều ngã rẽ, cùng nhau trưởng thành, cuối cùng có được kết thúc HE. Thế nhưng tại sao đến Đào Hiểu Tích lại thành bạn trai cùng học trò lên giường, tình yêu thất bại rồi chia tay. Cũng chính lúc này, Đào tiểu thỏ cảm thấy bản thân không phù hợp với thủ đô xô bồ, phù phiếm này, thế nên cô quyết định rời khỏi nơi đây, trở về nhà.
Ở huyện nhỏ này, 28 tuổi đã được coi là gái ế, thế nên vừa trở lại ba mẹ đã sắp xếp cho cô đi xem mắt. Đào Hiểu Tích không phải là người có chí lớn, cô chỉ muốn sống cuộc sống bình yên, tự tại, làm việc mình thích, vậy nên đối với chuyện xem mắt, Đào Hiểu Tích không có ý kiến gì. Những đối tượng được sắp xếp cho cô đều dựa trên tiêu chí “thành thật”, thành thật đến mức khiến cho Đào Hiểu Tích sinh ra bóng ma tâm lý.
Cho đến khi, Trần Phóng xuất hiện.
Cho dù anh đã khác lúc trước rất nhiều, nhưng chỉ một cái liếc mắt cô vẫn nhận ra anh. Thiếu niên cao gầy ngày trước giờ đã trở thành người đàn ông vai rộng đầy nam tính, làn da màu mạch, mắt một mí, mũi cao, môi mỏng, đặc biệt là ánh mắt rất sáng, tựa như Lang vương.
Cho dù trên người đã giấu đi vẻ kiệt ngạo khó thuần thời còn đi học, lúc cười lên vẫn rất “hư”, người này cùng với hai chữ thành thật phải nói là cách nhau rất, rất,rất xa. Thế nhưng, không biết vì sao Đào Hiểu Tích lại cảm thấy, người như anh có thể dựa vào.
Vì thế, Đào Hiểu Tích dùng tuyệt chiêu làm nũng, dỗ dành người phụ nữ khôn khéo nhất nhà họ Đào đồng ý cho cô và Trần Phóng quen nhau. Mẹ Đào chỉ nghĩ để cho hai người thử một chút, nếu không được thì cùng lắm bản thân làm người xấu, chia rẽ uyên ương. Nào ngờ người xấu còn chưa kịp làm đã trở thành mẹ vợ.
Ba tháng đối với người khác có lẽ là một khoảng thời gian quá ngắn, nhưng đối với Đào tiểu thỏ, vậy là đủ rồi. Cô không có mưu cầu cao, chỉ muốn một chỗ dựa vào, hoặc có lẽ nụ hôn dưới mái hiên lúc đó quá mức chân thật, đến mức cô cảm thấy có lẽ cùng người đàn ông này sống cả đời cũng tốt.
Sau khi kết hôn, mặc dù anh không nói, nhưng lại từng chút một để lại dấu vết trong cuộc sống của cô. Thế giới quá mức ồn ào, nhưng bờ vai của anh lại vững chắc, mùa đông quá lạnh lẽo, nhưng cái ôm của anh lại ấm áp hơn bất kỳ thứ gì.
Khi bọn họ hòa làm một, Đào Hiểu Tích cảm thấy có thứ gì đó đang chậm rãi thay đổi, tựa như trên người anh mang theo một cái nhãn, trên đó viết: Lang vương thuộc sở hữu của Đào tiểu thỏ, người khác không thể xâm phạm. Loại cảm giác này rất khác biệt, giấy hôn thú không mang lại được, hôn lễ cùng nhẫn cưới cũng không thể mang lại, chỉ có tiếng tim đập khi hai người kề nhau mới có thể đem lại.
“Chầm chậm thích anh,
Chầm chậm trở nên thân thuộc,
Chầm chậm kể về bản thân,
Chầm chậm sánh bước bên anh,
Chầm chậm khiến bản thân càng tin tưởng anh,
Chầm chậm trao cho anh trái tim mình.
Chầm chậm thích anh,
Chầm chậm cùng nhau hồi tượng,
Chầm chậm ở bên anh rồi cùng nhau già đi,
Quá khứ, hiện tại và tương lai,
Chầm chậm cùng anh nắm tay vượt qua.”*
Anh thích nhìn cô như chú thỏ nhỏ, trước mặt anh có thể giận dỗi, làm nũng, đôi khi còn thích cắn người, nhưng ở trước mặt người lớn lại luôn khen anh, gìn giữ quan hệ của anh với gia đình, cho anh một mái nhà, có ánh đèn sau khung cửa hòa cùng hương hoa hòe của quá khứ, sưởi ấm trái tim anh.
Cô thích dáng vẻ có chút lưu manh của anh, lúc chỉ có hai người luôn trêu chọc cô, thích dáng vẻ giận lại không thể nói, luôn dung túng cho cô dù là ở trước mặt người lớn hay lúc chỉ có hai người, cho cô một bờ vai vững vàng, che đi thế giới ồn ào cùng khói lửa nhân gian, cho cô một vùng trời tự do, tự tại.
Lang Vương dù có hung dữ, cũng sẽ có một mặt dịu dàng, mà tất cả sự dịu dàng này chỉ dành cho một mình chú thỏ tình vừa mềm, vừa trắng ở trong lòng.
____
*Trích bản dịch lời bài hát Chầm chậm thích anh do Mạc Văn Úy thể hiện
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved