logo
REVIEW>> TIÊU RỒI! KÝ CHỦ LẠI KHÔNG BÌNH THƯỜNG!
tieu-roi-ky-chu-lai-khong-binh-thuong
Tìm truyện
Donate

TIÊU RỒI! KÝ CHỦ LẠI KHÔNG BÌNH THƯỜNG!

Tác giả:

Hữu Tọa Miếu

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 97

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 204

Giới thiệu:

Mạt thế bùng nổ, nạn zombie hoành hành.

Tất cả những người sống sót đều lo lắng sau này phải sống thế nào, nhưng chỉ có một người khác biệt.

Bạch Ngọc Câu mang ngàn vạn hệ thống, trong lúc đám hệ thống tranh đấu đã vô tình ăn mất một phần não của cô.

Kết quả là, phong cách của cô dần trở nên không được bình thường.

Ngay khi mọi người đều cẩn thận tránh lũ zombie thì Bạch Ngọc Câu lại mở concert với chúng.

"Này! Các bạn bên này, các bạn có khỏe không?"

Zombie: "Grào!"

Bạch Ngọc Câu xua tay: "Hò hét to lên chút nữa! Tôi không nghe thấy!"

Zombie: "Grào grào grào!"

Nhặt được một con zombie bé, Bạch Ngọc Lâu nắm cái đầu lâu của nó, ép nó học toán cao cấp, tận tình khuyên bảo: "Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con nhìn con của người ta đi..."

Bé zombie: "QAQ"

Gặp phải người đùa giỡn mình, Bạch Ngọc Câu hét lớn: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!"

Ngay sau đó, trên không trung xuất hiện một cái đầu lâu mở to hai mắt.

Trong thời đại phải gian nan kiếm thức ăn này, Bạch Ngọc Câu lại giống như một đóa hoa lạ đi khắp nơi, mà cô còn để lại vô số truyền thuyết.

***

Đây là một bộ truyện mình vừa muốn cất cmn vào dĩ vãng vừa muốn để mọi người phải được đọc chung với mình, truyện hay đấy, cũng rất logic, nhân vật của truyện không những tài mà còn hề, nhưng mà mình chỉ tóm tắt truyện bằng cụm từ Đ IÊN MẤT RỒI.

Tên truyện đã thể hiện khá đủ cảm giác của mình khi đọc truyện, ôi toang, nữ chính lại lên cơn nữa nè.

Bạch Ngọc Câu mang trong đầu ngàn vạn hệ thống, chúng cắn xé nuốt nhau rồi nuốt một mảnh não của cô luôn, để rồi cô cứ lúc “tỉnh” lúc “hơi tỉnh”, không phân biệt được lúc nào mới là trạng thái tỉnh táo của cô. Đọc dần đến hết mà mình vẫn không biết Bạch Ngọc Câu có đ iên thật hay không.

Để miêu tả chính xác nhất trạng thái của Bạch Ngọc Câu có lẽ phải dùng từ “Tâm thần phân liệt”, cô đ iên mà người đọc cũng phải đ iên theo. Nói không quá chứ cứ 1 đến 2 chương là Bạch Ngọc Câu sẽ đổi một nhân cách. Đến cả đám hệ thống trong đầu cô cũng phải hoang mang.

Truyện chủ yếu lấy bối cảnh mạt thế, zombie đang dần thống trị khắp nơi, con người trở thành con mồi, phải đấu tranh để sinh tồn, ở đó Bạch Ngọc Câu chính là người mạnh nhất.

Bạch Ngọc Câu xuất hiện lần đầu với giao diện cực ngầu, mái tóc trắng cùng với chiếc lưỡi hái tử thần to đùng, hiên ngang đứng giữa đống t hi t hể ngổn ngang của đám zombie.

Bạch Ngọc Câu mạnh một cách không hợp với lẽ thường, khi con người dùng dị năng sức mạnh trọng lực băng hỏa lôi điện gì đó để chống lại zombie thì cô dùng lưỡi hái xông vào c hém chúng nó, còn dị năng của cô thì lại một lời khó nói hết: Tóc đen suôn mượt, ăn cá không mắc xương, móng tay hoàn mỹ, không nấc, thân thể mềm mại, không cần bài tiết, uống rượu ắt say,...  Giống như bán sỉ vậy, lung ta lung tung quái dị và vô dụng.

Cô lái được tàu hỏa, tàu điện, thuyền, xe hơi… Nói chung là cái quái gì cô cũng lái được ở trên trời, đúng, là bay lên không trung ấy. Vì thế nên ở mạt thế cô đã cứu được rất nhiều người, đưa họ đến một nơi an toàn hơn.

Bạch Ngọc Câu có hai đàn em, người thứ nhất là Tang Tinh, “người” thứ hai là zombie Tiểu Mỹ.

Ban đầu mình được spoil Tang Tinh có hint của nam chính, cậu cũng là nhân vật nam có tiếp xúc với Bạch Ngọc Câu nhiều nhất, kề vai sát cánh qua mọi thế giới và trung thành nhất. Nhưng dần dần… có lẽ Tang Tinh nằm chung phòng bệnh tâm thần với Bạch Ngọc Câu mới đúng. Cậu cũng đ iên có thua gì Bạch Ngọc Câu đâu, đ iên có đồng đội đ iên có tổ chức, kẻ tung người hứng không trật nhịp nào!

Lắm lúc phải tự ngẫm lại hay mình mới bị đ iên ta?

Đàn em thứ hai của Bạch Ngọc Câu là zombie Tiểu Mỹ, nó là zombie thật, bị Bạch Ngọc Câu bắt ép uy hiếp đi theo để làm móng tay cho cô. Dần dà nó cũng dần chấp nhận sự thật đớn đau đấy, hòa nhập vào cuộc sống cộng đồng đ iên đ iên dại dại của Bạch Ngọc Câu, trở thành một con zombie có văn hóa.

Có lẽ điều đ iên rồ nhất mà Bạch Ngọc Câu làm được là xây dựng được một căn cứ ở một trường học lớn, ngày ngày bắt ép zombie học hành. Thật luôn á! Bắt ép zombie học vi phân tích phân!

Bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ diễn tả độ đ iên của Bạch Ngọc Câu, tinh thần bất ổn của cô còn đến từ cốt truyện nhập vai liên tục xoay vòng vòng.

Mỗi lần Bạch Ngọc Câu uống rượu thức dậy cô sẽ nhập vai một nhân vật khác nhau, những tưởng vai vua zombie, công chúa nhân ngư, vai Bạch nương tử với Hứa Tiên hay quá lắm nghĩ mình là con mèo đã đạt tới mức khó tin rồi, Bạch Ngọc Câu lại đưa người đọc đến mức khó tin khác - xuyên hẳn về thế giới tu tiên.

Đầu tiên cô đến ma giới nắm đầu ma tôn rồi lên ngôi Ma tôn đại nhân, dẫn một đám đàn em ma giới đi bán màn thầu ma. Sau đó cô lại đến tu chân giới xin vào tiên môn, phá bí cảnh, kết nghĩa anh em với yêu thú, kiếm linh phi thăng… Rồi cả màn phỏng vấn các vị tiên nhân về công việc làm không có ngày nghỉ không lương không phép, chia 12 phân thân vẫn không làm xuể trên thiên đình khiến cả giới tu chân xôn xao vỡ mộng…

Hơn hết mọi hành động của Bạch Ngọc Câu đều được hệ thống livestream cho thế giới xem, streamer danh giá hát dở khiến người nghe ngất xỉu sau 1s.

Nói không ngoa chứ đây là bộ truyện muốn thể loại nào có ngay thể loại đó, như một bữa tiệc buffet nhưng kết cấu lại hết sức logic. Tác giả hay ở chỗ kết hợp được mấy tình tiết vô lý với nhau thành ra hợp lý, đọc mà cứ nghĩ ồ thì ra vậy, vậy cũng được, cũng hợp lý. Thao túng tâm lý best!  Đến nỗi Bạch Ngọc Câu dẫn đám ma tu đến mạt thế chém zombie còn thấy hợp lý cơ mà.

Về phần tag thể loại không CP thì có lẽ mình cảm thấy mọi người nên thấy may hơn là hụt hẫng vì tác giả chưa cho Bạch Ngọc Câu một nam chính chính thức, eo ôi nghĩ thôi cũng thấy tội cho chàng trai đó rồi, nếu Tang Tinh thật sự là nam chính thì… khỏi tội cũng được, chung phòng bệnh nó phải khác biệt chứ ha?

Mình ít đọc về hệ thống và vô hạn lưu nên không biết truyện này có được xếp vào loại không bình thường hay không nữa, chứ đối với mình nó không hề bình thường. Nhưng nó lại không có gì để phải chê, mình viết bài này trong mâu thuẫn câu trước đá đít câu sau nhưng tâm lý khi đọc xong nó như vậy đó, loạn hết lên.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sen Nở Đài Sen - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN