logo
REVIEW>> TIỂU KHANH
tieu-khanh
Tìm truyện
Donate

TIỂU KHANH

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Cam

Độ dài: 42

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1616

Tại sao cứ cố chấp yêu một người, dù rằng người ấy ở xa tầm với?

Tại sao đã bao nhiêu năm trôi qua, hình bóng người ấy vẫn không thể xóa nhòa trong tim?

Em ngốc nghếch đến kiên định như thế, nhưng em không hề hối hận.

Vì nhờ có tình yêu dành cho anh dẫn lối, khiến em có thể theo kịp bước chân anh.

Câu chuyện bắt đầu từ buổi chiều mùa hè năm ấy.

Tiểu Khanh 18 tuổi, không có ước mơ cùng chí hướng xa hoa. Thành tích học tập không quá tốt, đến kết quả thi Đại học cô cũng chẳng hề để tâm. Cô dự định cứ sống một cuộc sống như thế, sáng đi làm thêm, chiều tan tầm, gạt bỏ đi cánh cửa Đại học.

Cho đến khi cô nhìn thấy người đàn ông đó…

Cả người anh như một bức tranh, xung quanh toát ra một thứ ánh sáng rạng ngời, rực rỡ.

Anh so với cô là người của hai thế giới, khiến cô gái 18 tuổi lần đầu tiên tự hỏi bản thân về sự tương phản rõ rệt giữa người với người.

Anh khiến cô hiểu ra, khi con người ta đứng ở vị trí rất cao thì tầm nhìn sẽ không bị hạn chế, cũng có thêm tự do và nhiều sự lựa chọn.

Rồi bóng hình ấy khắc sâu vào trong lòng cô, cho cô niềm tin, cũng nuôi cho cô một niềm hy vọng tràn trề.

Tiểu Khanh nghỉ việc, quay trở lại ghế nhà trường dùi mài kinh sử. Dù quá trình đó có đôi chút gian nan, nhưng cô không cho phép bản thân cảm thấy khổ cực. Bởi đây chỉ mới là bước khởi đầu, sau này vẫn còn một chặng đường dài đang chờ cô ở phía trước.

“Xin anh hãy đi chậm một chút, để em có thời gian đuổi kịp bước chân anh.”

Tháng 8 của năm 19 tuổi, Tiểu Khanh nhận được giấy báo trúng tuyển vào đại học F, mở ra một cánh cửa mới cho con đường tương lai của cô.

Thời gian bốn năm trên ghế giảng đường, cô vừa học vừa làm, bận rộn mà phong phú, cuộc sống rất nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Không khí yêu đương lãng mạn lan tỏa khắp trường nhưng tuyệt nhiên không liên quan đến cô. Một phần do bận rộn, nhưng phần lớn là vì hình bóng người kia như chiếc dằm mãi in sâu trong tim không cách nào xóa bỏ.

Vừa tốt nghiệp Đại học, ngay lập tức cô nộp đơn xin việc vào một số công ty theo đúng chuyên ngành. Nhưng thành tích cô bình thường, không có gì nổi bật, đến cả cơ hội gặp mặt các công ty cũng không cho cô.

Cuối cùng, sau bao nhiêu ngày đổ mồ hôi sôi nước mắt, cô mới chính thức có được việc làm đầu tiên. Tuy rằng tiền lương thấp, đãi ngộ không tốt, nhưng chỉ cần đúng chuyên ngành học là cô thỏa mãn rồi.

Có lẽ, cô đã tiến lại gần anh thêm một bước nữa.

Sau ba năm gắn bó tại công ty, Tiểu Khanh từ một “nhân viên chạy việc” bình thường trở thành trưởng bộ phận thiết kế có hơn mười nhà thiết kế dưới trướng cô.

Công ty nhỏ không có tiếng tăm của cô khi xưa nay cũng trở thành một doanh nghiệp cỡ trung danh tiếng không tệ.

Mọi thứ đã đổi thay, duy chỉ bóng hình người đàn ông khi xưa vẫn còn đó. Tám năm không ngắn nhưng vẫn không làm cô quên anh. Ảo ảnh đó như sợi dây chắc chắn trói chặt linh hồn cô, cũng đẩy những người đàn ông khác có ý với cô ra xa, bao gồm cả người giám đốc đã chờ cô suốt ba năm ròng rã.

Rồi ông trời cũng cho cô cơ hội, công ty cô làm việc được Dụ Long thu mua. Khi nghe đến cái tên kia, niềm hạnh phúc xen lẫn nỗi bi thương tựa như cơn sóng thần cuồn cuộn ập đến. Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng cô cũng có thể đến làm việc tại công ty anh.

Số lần gặp được Âu Lâm Ngọc thật sự rất khan hiếm, nhưng không vì thế mà cô mất đi hy vọng. Chỉ cần một sợi dây liên hệ mong manh, anh ở tầng trên cô ở tầng dưới đã đủ làm cho cô hài lòng.

Thế rồi cũng có ngày cô được làm việc chung với anh trong một dự án thiết kế. Dù dự án rất căng thẳng, liên tục phải tăng ca, nhưng chỉ cần ngẩng đầu thấy anh là mọi cảm giác nhọc nhằn trong cô đều tan biến.

Cô càng ngày càng đến gần anh hơn.

Tám năm ròng rã chờ đợi, cuối cùng đã chờ được một tiếng cảm ơn của anh, dẫu rằng chỉ vì vài miếng sushi.

Vì một lần vô tình lái xe chở anh, mà cô đã “lọt vào mắt xanh”, trở thành tài xế riêng của Âu Lâm Ngọc.

Sau một thời gian làm việc, cuối cùng anh cũng nhớ ra tên cô, đã không còn xem cô như một nhân viên bình thường, mà sẵn sàng cùng cô trò chuyện.

Rồi quan hệ của họ lại tiến thêm một bước nữa, khi anh biết cô thích mình và muốn thử quen cô.

Từ đó, Tiểu Khanh đến ở lại nhà Âu Lâm Ngọc. Sáng là ông chủ lạnh nhạt và tài xế vô vị, nhưng tối là một cặp tình nhân say sưa hoan ái.

Mọi chuyện cơ hồ diễn ra rất bình thường, suôn sẻ. Chỉ là thể xác thì hòa quyện, nhưng lại không thể rút ngắn khoảng cách xa vời vợi giữa hai con tim.

Cô biết, anh cần thân thể cô để an ủi cho linh hồn cô tịch của mình. Người đàn ông ấy xây dựng thành lũy bảo vệ quá kiên cố, nên dù cô có đem trăm phương ngàn kế cũng không thể thực sự đến gần anh.

Dẫu biết như vậy nhưng cô vẫn đâm đầu yêu anh không lối thoát. Biết là ngốc nghếch, nhưng liệu có mấy ai bỏ đi được chấp niệm trong lòng mình.

Thế nhưng, một khi trái tim chịu quá nhiều tổn thương thì cũng sẽ có ngày cạn kiệt.

Biết rõ anh yêu một người khác, nhưng cô luôn dặn lòng mình là rồi anh sẽ có ngày quay đầu nhìn cô.

Cho đến một hôm, khi vô tình trông thấy anh cầm tay cô ấy, nói rằng anh sẽ chăm sóc cô ấy, đừng để anh phải chờ nữa, Tiểu Khanh gần như ngã quỵ. Dù cho cô có cố gắng cách mấy, cũng không thể bước vào trái tim anh.

“Em thật là ngốc để cố chấp yêu một người

Mà người ấy đâu có mang cho em niềm vui

Vậy tại sao phải cố yêu nhau

Để rồi lặng cho nhau thêm những nỗi đau.” (*)

Sợi dây kia đã đứt rồi, cô phải từ bỏ thôi.

Tạm biệt anh, giấc mộng thời thanh xuân đẹp đẽ.

Âu Lâm Ngọc biết mình vô cùng ích kỷ đối với Cố Tiểu Khanh.

Trong ấn tượng của anh, cô luôn lặng lẽ và yên tĩnh, đem đến cho anh cảm giác yên bình đến lạ thường. Anh tham luyến sự bình yên nơi cô, nhưng lại đóng chặt cửa trái tim không cho cô chạm đến.

Nhưng giây phút khi tiếng “Tạm biệt” của cô thoảng nhẹ bên tai, lòng anh chợt đau thắt. Cuộc sống của anh khi không có cô bên cạnh bỗng trở nên lạ lẫm biết bao. Lần đầu tiên anh phát hiện ra, ngôi nhà anh lạnh lẽo đến rùng mình.

Cuối cùng, khi mối tình chấp niệm bao nhiêu năm kết thúc trong vô vọng, anh mới nhận ra rằng nó không đau như mình tưởng. Trái lại còn nhẹ nhõm, vì anh đã được giải thoát rồi.

Và anh nhận ra, mình yêu cô biết bao.

Có những thứ chỉ khi mất đi rồi, ta mới biết rằng nó vô cùng trân quý.

Cô đã đi xa, vậy anh sẽ khiến cô quay về, theo đuổi cô gái mình đã từng một lần đánh mất.

Liệu rằng bóng lưng ấy có chịu quay đầu lại nhìn anh thêm một lần?

“Tiểu Khanh” nói về tình yêu ngốc nghếch đến cố chấp, nhưng cũng là động lực khiến cho cô gái ấy thay đổi, trở thành một phiên bản tốt hơn chính mình của Cố Tiểu Khanh.

Yêu thầm đau đớn đến thế, nhưng vì yêu mà miệt mài nỗ lực, khiến một bóng hình chỉ ngự trị trong suy nghĩ lại xuất hiện trước mặt cô bằng xương bằng thịt, liệu có mấy ai làm được?

Mình không trách Âu Lâm Ngọc, vì anh cũng chấp niệm sâu sắc với tình cảm của mình hệt như Tiểu Khanh. Nếu cô đợi anh ròng rã mười năm, thì tình cảm anh dành cho người kia cũng kéo dài suốt bao nhiêu năm tháng.

Không chỉ nhân vật chính, các nhân vật phụ trong truyện ai cũng cố chấp với tình cảm của mình. Như Âu Lâm Tỷ và Mã Nguyên Bưu vẫn không thể từ bỏ được Tiểu Khanh, hay Ngô Nhạc Thanh vẫn sống chết với tình cảm dành cho Nhan Thần Dật.

Không riêng gì Tiểu Khanh, ai khi yêu cũng ngốc!

Con đường của Âu Lâm Ngọc một lần nữa đến với Tiểu Khanh không phải bằng phẳng, cũng có đôi chút sóng gió. Nhưng cuối cùng sau mười năm, tình cảm của cô cũng có được kết thúc trọn vẹn.

“Dưới ánh đèn rực rỡ, anh lịch lãm trong bộ lễ phục đen tuyền, khuôn mặt đẹp tinh xảo, đôi mắt ngấn nước. Cô nhớ lần đầu gặp anh vào buổi trưa mùa hạ mười năm về trước, và rồi nước mắt cũng hoen mi.”

____

(*): trích trong lời bài hát “Em thật là ngốc” của nhạc sĩ Lê Bảo Bình

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: meomapu

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN