logo
REVIEW>> TIẾNG LÒNG QUA ỐNG KÍNH
tieng-long-qua-ong-kinh
Tìm truyện
Donate

TIẾNG LÒNG QUA ỐNG KÍNH

Designer:

AI_Lâm

Độ dài: 14

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 282

Triệu Khê có một bí mật nho nhỏ, cũng có thể coi đây là một “siêu năng lực” mà hiếm ai có được. Cô có thể nghe thấy tiếng lòng của những người lọt vào ống kính của mình.

Vậy nên trong suốt thời gian cô hành nghề master-nim, cô gặp vô số thần tượng nổi tiếng có suy nghĩ khác hẳn những gì họ thể hiện ra ngoài. Song Triệu Khê chưa bao giờ tự hào về năng lực này, thậm chí cô còn không muốn nghe được tiếng lòng của người khác chút nào.

Bởi lẽ không ai vui vẻ gì khi cứ phải đeo mặt nạ mà sống, họ đang phải gánh áp lực từ bốn phương tám hướng, đi đâu cũng bị người ta quan sát đánh giá, phải điều chỉnh trạng thái của mình mọi lúc vì thể diện, ít nhất là ngoài mặt.

Con người ấy mà, càng nhiều danh lợi thì thâm tâm càng phức tạp.

Nhưng suy cho cùng, giữ vững hình tượng đẹp đẽ trước công chúng là việc của họ.

Ghi lại những gương mặt giả dối ấy là việc của cô.

Chỉ là, càng ngày cô càng không tin sau lớp mặt nạ mà người ta đeo trên mặt là một trái tim ngây ngô nữa.

Triệu Khê cứ đinh ninh như vậy, cho đến khi cô gặp được Mộ Thương.

Anh là thành viên của nhóm nhạc Pluto - một nhóm nhạc không mấy nổi tiếng.

Mộ Thương mang trong mình khí chất lạnh lùng, thanh cao, song khi vừa đưa máy ảnh lên, Triệu Khê lại phát hiện ra nội tâm đáng yêu của anh.

Từng dòng suy nghĩ, từng lời độc thoại nội tâm cứ liên tục ùa ra trong anh, líu ra líu ríu mãi.

Anh thương thay cho cái bụng đói meo của mình, thương thay cho những ngày chỉ được ăn ức gà luộc để giảm cân, lại còn không được ăn đồ ngọt!

Anh phấn khởi, hò reo khi thấy Triệu Khê chụp riêng cho mình, anh tự hào đoán cô là fan đầu tiên mình, lại còn tưởng tượng ra tình huống được xin chữ ký nữa:

“Cô ấy có xin chữ ký mình không nhỉ? C hết, lâu rồi mình không luyện, có khi nào tay nghề thụt lùi không? Mình có nên vào WC luyện tập lại chút không nhỉ?”

Mộ Thương còn vô cùng luyến tiếc khi thấy Triệu Khê chuẩn bị rời đi:

“Ơ, cô ấy phải đi rồi sao? Ơ ơ ơ? Không phải đến để thăm mình à? Huhuhuhu đừng đi! Fan đầu tiên của mình ơi, đừng bỏ mình mà đi mà QAQ”

Đối diện với những suy nghĩ có phần ngây thơ và đôi mắt mong chờ của Mộ Thương, cô chỉ đành làm theo nguyện vọng của anh, đó là xin chữ ký. Vốn tưởng Mộ Thương sẽ ký nhanh thôi, ai ngờ anh dành hẳn năm phút để viết lời chúc cực kỳ chân thành.

Chính vì sự chân thành ấy mà Triệu Khê quyết định lập hẳn cho anh một fansite. Kể từ khi ấy, vận mệnh của hai người được gắn liền vào nhau lúc nào chẳng hay.

Mộ Thương bắt đầu trò chuyện với Triệu Khê qua fansite, tặng cô vé xem biểu diễn của nhóm mình. Sau đó hai người add wechat của nhau để Triệu Khê gửi hình đẹp cho anh, đồng thời cũng chia sẻ lịch trình và dự định của mình với cô. Rồi bằng một cách thần kỳ nào đó, chỉ cần liếc nhìn trong đám đông, Mộ Thương có thể dễ dàng nhận ra Triệu Khê dù cô có che kín cỡ nào đi chăng nữa.

Về phần Triệu Khê, ban đầu cô chỉ biết dùng từ “đáng yêu” để mô tả anh, sau này có thêm “thuần khiết”, “lương thiện”, “nỗ lực”…

Mộ Thương nhiệt huyết với sân khấu, dốc hết sức để hoàn thành phần trình diễn.

Mộ Thương đam mê với nghiệp diễn, cố gắng từng ngày để nâng cao giá trị của bản thân.

Anh giống như một tạo vật hoàn mỹ.

Triệu Khê không nghe thấy mặt tối của anh.

Khiến người ta tự xấu hổ.

Khiến cô cảm thấy không thể với tới.

Đối với cô, Mộ Thương là người của công chúng, là nguồn sáng bất tận, mà cô chỉ là một người theo đuổi ánh sáng trong cô độc mà thôi. Vậy nên, cho dù Mộ Thương có thể hiện tình cảm của mình qua ánh mắt, qua việc dành tặng nụ hôn đầu cho cô thì Triệu Khê cũng không dám can đảm nhận lấy mà chỉ biết trốn tránh.

Song Triệu Khê lại nghe được tiếng lòng vô cùng chân thành của anh:

“Chúng ta đã từng ngắm bầu trời sao, giờ lại cùng nhìn mặt trời mọc. Anh đã cho bản thân thời gian xác định trái tim của mình rất lâu. Cuối cùng anh cũng biết, đây không phải là sự xúc động, cũng không phải sự hứng khởi nhất thời, lại càng không phải sự bông đùa. Bây giờ, anh có thể chắc chắn rằng…”

“Triệu Khê, anh thích em.”

Mộ Thương cũng đổi lời giới thiệu của mình trên weibo thành “Chờ đợi một vì sao”.

Anh có thể hiểu được sự lo âu và do dự của cô.

Không phải không thích, nhưng phải chờ đợi.

Và đến cuối cùng, Mộ Thương cũng đã đợi được ngôi sao của đời mình.

***

“Tiếng lòng qua ống kính” là câu truyện ngắn nên chưa thể khai thác hết sự độc đáo, thú vị của cốt truyện. Bản thân mình thấy kết truyện có phần vội vàng, thậm chí mình còn chưa được đọc quãng thời gian yêu đương của nam nữ chính nữa.

Tuy nhiên, nếu bạn muốn tìm một câu truyện dễ thương, ngọt ngào và hài hước lại không có nhiều sóng gió thì đây là một lựa chọn vô cùng hợp lý nha!

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Edit nhà Lynn

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN