Tác giả:
Tứ nghi
Reviewer:
AI_Phong Lữ
Designer:
AI_Trường Xuân
Độ dài: 72
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 210
Giới thiệu:
【Yêu anh tựa như một cuộc mạo hiểm tiến vào ánh lửa】
Lần đầu tiên Bạch Chỉ gặp Phó Huyền Tây, anh vẫn còn là một thiếu niên phóng khoáng, nở nụ cười lười biếng trên gương mặt: “Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà đi.”
Nhưng sau này gặp lại, anh là Phó tiên sinh đã bôn ba qua bao nhiêu thăng trầm trên thương trường nhiều năm, dễ dàng nhìn thấu lòng người.
Ngày đó tuyết rơi đầu mùa, cô lâm vào cảnh khốn cùng, anh xuất hiện đúng lúc, vươn tay về phía cô: “Nếu chuyện không ổn, cứ tìm đến tôi.”
Dẫu biết hành trình này không có điểm cuối, Bạch Chỉ vẫn một lòng tiến tới, không quay đầu nhìn lại.
Anh là người yêu hết mực dịu dàng, mọi chuyện đều ủng hộ và nuông chiều cô, nhưng giấc mộng nào cũng phải đi đến hồi kết.
Sau này, cô đề nghị chia tay, khóc nức nở: “Đừng tìm đến em nữa.”
Anh không hề nhìn cô, chỉ cười lạnh một tiếng: “Nếu bây giờ em rời đi, anh sẽ không cản em.”
Phó Huyền Tây lăn lộn trong thế giới vàng son, xa hoa trụy lạc, nhưng chưa từng để người phụ nữ nào trong lòng.
Cuối cùng mới có một người, vậy mà người đó cũng chạy đi mất.
Sau này, không thể quên được đoạn tình cảm đó, anh cũng dần dần phát hiện ra bí mật nhiều năm trời của người mình yêu.
“Cuối bức thư đó, em muốn nói gì với anh?”
“Muốn nói chuyện cả đời với anh.”
“Em gái, bên ngoài nguy hiểm lắm, mau về nhà với anh đi.”
#Yêu anh tựa như thiêu thân mạo hiểm tiến vào ánh lửa#
***
“Cảm động thay, vì cậu ấy đã cứu lấy hy vọng cho em.” *
Năm em 13 tuổi, anh ấy là nguồn ánh sáng chiếu soi lên cuộc đời em.
Là niềm tin, là niềm hạnh phúc gieo những tia nắng ấm trong lòng em vào quãng thời gian tăm tối bất định nhất.
Chỉ một cuộc gặp gỡ ấy đã ươm mầm vào trong trái tim của cô bé 13 tuổi Bạch Chỉ… Để sau này khi cô 21 tuổi vô tình gặp lại anh, trái tim một lần nữa đập mạnh vì anh.
Bạch Chỉ một cô gái lớn lên tại vùng sông nước Giang Nam, mang trong mình sự nhẹ nhàng mà đằm thắm. Nhưng đâu ai biết được tuổi thơ cả cô đầy cơ cực bất hạnh như thế nào.
Bạch Chỉ bị bỏ rơi từ khi sinh ra, may mắn được bà ngoại nhặt về nuôi. Đối với cô, cơm áo gạo tiền luôn là thứ đè nặng lên đôi vai hai bà cháu. Vì thế, cô không ngừng học tập để có thể đỗ vào một trường Đại học top đầu cả nước rồi đi làm kiếm tiền giúp đỡ bà.
Còn Phó Huyền Tây thì lại khác hoàn toàn so với Bạch Chỉ. Nhưng nếu nói cuộc sống của anh chỉ là sự hoàn hảo thì lại chưa chắc đúng. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng không hề dễ dàng chút nào.
Gia đình không hạnh phúc, bố mẹ ly hôn, anh ở bên người bố vô năng không thể dựa dẫm. Nhưng những điều ấy đã chấm dứt kể từ khi anh gặp Bạch Chỉ - người con gái để lại ấn tượng khó phai trong lòng anh.
Bạch Chỉ gặp lại Phó Huyền Tây là ở một câu lạc bộ do chính anh làm chủ. Lúc ấy là khi cô đến đây để xin việc. Chính Phó Huyền Tây đã đứng ra giải vây giúp cô khi cô bị người đàn ông xấu xa kia có ý định làm nhục.
Khi Bạch Chỉ vô tình va phải Phó Huyền Tây, cô đã nhận ra anh chính là chàng thiếu niên cô gặp bảy năm trước ở Giang Nam. Nhưng anh lại không hề nhận ra cô, người con gái mà anh đã tặng hoa năm ấy.
Mặc dù vậy thì cô gái mà Phó Huyền Tây va phải ở câu lạc bộ vẫn để lại trong tâm trí anh những cảm xúc đặc biệt rất lâu về sau. Và từ khi gặp lại Bạch Chỉ, anh chưa từng mở lời nói lời yêu cô, hay nói bất kỳ lời tỏ tình nào nhưng cô lại cam tâm tình nguyện đi theo anh.
Thế là, Phó Huyền Tây đưa Bạch Chỉ về Nguyệt Mê Tân Độ - nơi được anh xem là nhà, là chốn về duy nhất của anh ở thành phố này.
Được đứng bên cạnh chàng trai mình tương tư ngần ấy năm, trái tim Bạch Chỉ như lần nữa sống lại. Còn Phó Huyền Tây anh, vì Bạch Chỉ mà lặn lội xa xôi đến nơi rừng núi cô thực tập, vì cô mà phá vỡ bao nguyên tắc của bản thân. Thế nhưng, Bạch Chỉ lại hiểu lầm anh là người yêu của bạn cùng phòng với mình nên chạy trốn tình cảm của anh.
Chỉ khi hiểu lầm được hoá giải, ở bên anh, ôm anh, nằm cạnh anh cô mới thấy cuộc sống của mình chân thực hạnh phúc đến mức nào. Mặc dù trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, nhưng cô vẫn luôn biết giữa cả hai có quá nhiều rào cản.
Phó Huyền Tây là một người như thế nào Bạch Chỉ hoàn toàn biết rõ. Thế giới của anh rộng lớn hơn rất nhiều so với thế giới của cô. Thế nhưng cô lại không thể ngăn được trái tim động lòng với anh.
Bạch Chỉ biết, đạo lý làm người không nên tham lam quá mức. Với cô như vậy là quá đủ rồi, được một lần ở bên mối tình cô luôn khắc cốt ghi tâm những bảy năm qua, đã là sự may mắn biết bao mà ông trời ban ơn cho cô.
Vì Bạch Chỉ, Phó Huyền Tây lặn lội một mình xuống Nam Thành ăn tết cùng cô. Với cô mà nói, tết năm ấy thật đặc biệt vô cùng, được đón tết cùng anh, được trải qua những giây phút ấm áp tuyệt vời nhất. Đó là khoảng thời gian mà cả đời này, có lẽ cô cũng không bao giờ quên được.
Cùng Phó Huyền Tây trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông tựa như giấc mơ, rồi giấc mơ cũng tan, là lúc cô bé lọ lem như cô bước ra khỏi thế giới cổ tích mông lung ấy rồi. Chiếc điện thoại lưu giữ mối tình đầu của cô, chàng trai mà cả đời này cô không thể quên được, nay trôi theo dòng nước biển không bao giờ quay lại.
“Từ giây phút điện thoại em rơi xuống, tim em đã vỡ tan rồi…
Được rồi... Anh trả tự do cho em.”
Sau khi rời khỏi Phó Huyền Tây, Bạch Chỉ tập trung vào việc học tập, bảo vệ luận án khóa tốt nghiệp, rời khỏi Lâm Nghi về Nam Thành. Bởi nơi ấy là nhà của cô, có bà ngoại ở đó chờ cô trở về. Dặn lòng mình không thể nhớ anh quá nhiều nhưng trái tim cô như bị siết chặt khi có người nhắc đến anh.
Bạch Chỉ biết từng việc mà Phó Huyền Tây làm cho cô. Tết năm nay vẫn vậy, chỉ là hoàn cảnh khác biệt hơn mà thôi. Năm nay, cô không còn được đón giao thừa cùng anh, không còn được nắm lấy tay anh dạo qua bao con đường, nhìn ngắm vẻ đẹp của vùng đất Giang Nam sông nước dịu dàng này. Nhưng cô biết anh đã đến đây, đã đến Nam Thành chỉ để nhìn thấy rõ hơn cuộc sống của cô.
Từng việc từng việc Bạch Chỉ đều biết rõ. Vào sinh nhật cô, anh lặng lẽ đặt bó hoa cùng món quà trước cửa nhà mà không dám gặp mặt. Rõ ràng, trong lòng đối phương có nhau mà tại sao lại phải chia xa như vậy?
Tình yêu chân thành của Phó Huyền Tây, sự ấm áp mềm nhẹ ấy đã làm trái tim Bạch Chỉ lung lay. Bức ảnh vào 7 năm trước đã bán đứng tất cả. Từ thời trẻ con mới lớn cho đến ngày trưởng thành là một cô sinh viên thì trong tâm trí cô chỉ có anh mà thôi.
Sau khi tái hợp, Phó Huyền Tây phát hiện ra thân thế của Bạch Chỉ. Hóa ra cô lại là tiểu thư cùng bố khác mẹ với vị hôn thê cũ của anh. Vì bảo vệ cô, không muốn cô tổn thương trước nhà họ Thịnh, anh đã muốn che giấu mọi thứ. Nhưng đứng sau tất cả lại có một Bùi Tu Niên vì cô mà trút giận…
Khi Phó Huyền Tây tìm thấy chiếc điện thoại của Bạch Chỉ là khi anh biết được tất cả quá khứ, hiện tại và tương lai của cô. Anh đau lòng thay cho cô gái anh yêu. Bởi vì cô quá hiểu chuyện, luôn ôm lấy những khổ sở tương tư một mình.
Một bức thư viết dang dở gửi cho anh, khiến anh nhận ra những giày vò dằn xé trong cô như thế nào trong suốt thời gian qua. Ở bên anh nhưng cô lại phải tính từng ngày rời xa anh mà anh lại chẳng hề hay biết.
Vì thế, bây giờ là lúc anh sẽ dùng quãng đời còn lại để trân trọng yêu thương, bảo vệ bù đắp hết thảy cho cô. Giữa hàng ngàn bông hoa, với anh cô là bông hoa đẹp nhất trên thế gian.
Trái tim em, anh sẽ xoa dịu chữa lành từng vết xước, nguyện trao em tình yêu chân thành không đổi thay.
“Bạch Chỉ
Đợi anh cho em một mái nhà.”
____
*Trích bản dịch lời bài hát Thế giới tươi đẹp ôm trọn lấy em do Bách Tùng thể hiện
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Ngoc’s Corner
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved