logo
REVIEW>> TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN TƯỚNG QUÂN
tiem-an-vat-cua-phu-nhan-tuong-quan
Tìm truyện
Donate

TIỆM ĂN VẶT CỦA PHU NHÂN TƯỚNG QUÂN

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 128

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 312

Vào đêm tân hôn của Trấn Quốc Tướng quân, Đường Nguyễn Nguyễn xuyên thành tân nương đội khăn hỉ ngồi trên giường, bên tai vang lên giọng nói của hệ thống.

Hệ thống: Trong nguyên tác, cả nhà Đại tướng quân bị kẻ gian hãm hại, xử trảm toàn gia, ngươi phải dốc hết khả năng bảo vệ Tần gia bọn họ…

Đường Nguyễn Nguyễn: Nhưng ta chỉ biết làm các món ăn vặt thôi, làm sao để bảo vệ?

Hệ thống giả điếc.

Nàng đành lấy lọ chocolate ra ăn cho đỡ sợ, nào ngờ cửa phòng bật mở, đành giấu cái lọ xuống dưới gối. Trấn Quốc Tướng quân Tần Tu Viễn mặc hỉ phục, mang theo bộ dáng người sống chớ gần bước vào, liếc nàng một cái, lấy thứ gì đó ở dưới gối rồi bước ra ngoài.

Đường Nguyễn Nguyễn: Tại sao lại lấy chocolate của ta? Không phải nên động phòng sao?

***

Mọi người đều nói, ngày nàng gả vào Tướng quân phủ, xem như cũng đã bước một chân vào nấm mồ chôn vùi cả quãng đời còn lại.

Phụ thân của Đường Nguyễn Nguyễn là Nội các thủ phụ thuộc quan văn, còn nhà Tướng quân dĩ nhiên xuất thân quan võ. Văn võ xưa nay chưa từng hòa hợp, tranh chấp liên miên, thậm chí còn đổ cả nợ m áu.

Nếu như không phải vì chiếu chỉ tứ hôn của hoàng đế, thì không đời nào Tần Tu Viễn sẽ cưới nàng. Nàng ở dưới mí mắt của hắn, khác nào dê dưới miệng cọp?

Mọi người còn nói, nam đinh ở Tần gia đều có số đoản mệnh. Quả thật, toàn bộ nam tử trong nhà không một ai c hết già, toàn bộ đều táng thân chiến trường. Ba năm trước, phụ thân cùng đại ca của Tần Tu Viễn mang tội danh bán nước cầu vinh mà c hết, cơn thịnh nộ của hoàng đế như cây đao lủng lẳng treo trên cổ cả Tướng quân phủ. Nếu như nó rơi xuống, cái đầu của Đường Nguyễn Nguyễn khó giữ. Còn nếu như Tần Tu Viễn tử trận sa trường, thì nửa đời còn lại của nàng cũng xem như xong.

Nàng không tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng không có tâm cơ sâu nặng, thông minh tuyệt đỉnh gì hết, chỉ có một đam mê là nghiên cứu đồ ăn vặt, cả ngày vùi mình trong bếp không biết chán. Vì thế, khả năng cứu vớt Tần gia còn khó hơn việc con heo mọc cánh bay lên trời.

Cái c hết ba năm trước của lão tướng quân cùng Đại công tử đã để lại bóng ma quá lớn trong lòng mọi người ở Tần gia. Lão phu nhân mất chồng, một đêm bạc đầu. Đại phu nhân cũng mất chồng, sống trong oán hận day dứt. Nhị công tử là người sống sót trong trận chiến ấy, cụt mất một cánh tay, áy náy tự trách cả đời. Ngay cả những đứa trẻ còn chưa trưởng thành cũng mất cha, Tần Tu Viễn không phải ngoại lệ.

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ có thể dùng tấm chân tình để an ủi, xoa dịu họ, bằng những món đồ ăn vặt nàng làm mỗi ngày, không nhiều nhưng vô cùng chân thành, từng công đoạn từ khâu chuẩn bị nguyên liệu cho đến trang trí bày biện, nàng đều tỉ mỉ từng chút, từng chút một. Nhìn những khuôn mặt sung sướng khi được ăn ngon, nàng vô cùng thỏa mãn.

Chỉ có duy nhất một bất ngờ, là Tần Tu Viễn.

Nàng biết hắn không ưa nàng, nên lúc nào cũng chủ động giữ một khoảng cách nhất định giữa hai người. Bên cạnh đó, Đường Nguyễn Nguyễn vẫn thực hiện tốt nghĩa vụ của người vợ, hỏi han ân cần với phu quân là việc nên làm.

Nhưng có người càng lúc càng kỳ lạ, khiến nàng không biết tiếp chiêu kiểu gì.

Ban đầu rõ ràng là hắn đề nghị ngủ riêng, sau đó lại vận nội công đánh gãy chân giường rồi đáng thương ôm gối đòi ngủ chung với nàng. Hắn tự cầm cây thương lên múa đến hoa bay tuyết rơi, sau đó quay sang tỏ ý muốn được khen. Cũng là do hắn từ chối đồ ăn nàng làm, sau đó lại giận dỗi cáo buộc nàng không thích hắn.

Đại Tướng quân quân địch vừa nghe tên đã sợ vỡ mật, hóa ra cũng trẻ con như vậy. Đường Nguyễn Nguyễn bất lực, trong lòng lại thấy ngọt ngào. Tuy trẻ con nhưng cũng rất tinh tế, cũng rất mạnh mẽ, khí phách đội trời đạp đất che chở cho nàng, còn rất đẹp trai nữa.

Những ngày tháng ở Tướng quân phủ không quá tệ như nàng nghĩ. Nàng cho rằng, đồ ăn ngon là để chia sẻ cùng mọi người, càng đông càng vui. Tuy rằng không thể ngăn cản được thảm kịch ở Tần gia, nhưng ít ra cũng có thể thấy được chút sức sống nơi đây.

Nhưng ở trong mắt người khác, những việc nàng làm đâu chỉ có vậy.

Tần Tu Viễn phải thừa nhận rằng, lúc đầu bắt buộc phải cưới Đường Nguyễn Nguyễn, hắn không hài lòng chút nào. Nàng là con gái của quan văn, mà hắn là quan võ, sao mà yêu thích nổi chứ? Hắn đã nghĩ rằng, nếu như nàng an phận, thì chỉ cần tương kính như tân, cho nàng ăn sung mặc sướng cả đời là được.

Nhưng hắn đã tính sai rồi.

Đường Nguyễn Nguyễn quả thực rất an phận, ngày ngày ở trong phủ nấu nướng, tán gẫu cùng lão phu nhân, vui đùa cùng nha hoàn, không hỏi đến chuyện triều chính dù chỉ một câu. Những khi thấy hắn, nàng có vẻ hơi mất tự nhiên, ngượng ngùng cười hỏi hắn đã ăn tối hay chưa.

Tần Tu Viễn thật ra đói muốn xỉu nhưng vẫn lạnh lùng từ chối, gia giáo không cho phép hắn dùng bữa muộn như vậy. Nhưng nàng vẫn biết, sai hạ nhân đem bánh tương hương chiên giòn cho hắn, còn rất tinh tế không lộ mặt.

Những buổi sáng vội vã thượng triều, Đường Nguyễn Nguyễn đã có mặt trong bếp từ sớm, làm một hộp bánh tart trứng cho hắn ăn dọc đường. Hắn cũng từ chối, kết quả là xụ mặt ngồi nhìn các cận vệ ăn uống ngon lành.

Không chỉ với Tần Tu Viễn, nàng còn quan tâm đến tất cả mọi người trong Tần phủ.

Lão phu nhân về già cô độc, là nàng đã dùng bắp rang bơ cùng trà trái cây giúp bà thân thiết với các phu nhân khác, vui vẻ đánh bài tán gẫu.

Đại phu nhân tính khí u ám nóng nảy, nếu không phải nàng tinh ý nhận ra, thì hẳn đã sớm t ự v ẫn. Nhờ có nàng, mối quan hệ giữa nàng ấy cùng các con hòa hoãn trở lại, không còn giương cung bạt kiếm như trước.

Nhị công tử từ sau khi cụt tay, đã cáo quan ở ẩn, từ hôn với thanh mai của mình. Cô nương ấy vẫn kiên tâm theo đuổi y, nhờ vào những món ăn của Đường Nguyễn Nguyễn mà thu hẹp được khoảng cách giữa hai người.

Những hạ nhân trong phủ đều có thể cười nói, ngồi chung một bàn ăn với chủ tử. Các hoàng tử công chúa cũng vô cùng yêu thích món ăn nàng làm, ngay cả Thái tử vốn nghiêm túc đoan trang cũng phải cải trang trốn học để đến ăn.

Từ ngày có nàng, cả phủ Trấn Quốc Tướng quân như được hồi sinh từ trong đống tro tàn, thoát ra khỏi nỗi đau thương đã kéo dài ba năm. Tiếng cười rộn rã trong phủ, dịp Nguyên Tiêu đốt pháo hoa lách tách, ngay cả khách phương xa cũng không tiếc lời khen ngợi món ăn của Tướng quân phu nhân làm ra.

Nhờ Xuân Nhật Yến của nàng, hai phái văn võ ngồi ăn cùng nhau, uống say bá vai bá cổ cắn hạt dưa. Khi nàng chiến thắng Mỹ Thực Lệnh, bản án năm xưa của Tần gia được lật lại, kẻ ác bị trừng phạt thích đáng, người có công được tưởng thưởng tương xứng.

Danh xưng trung dũng thế gia, hộ quốc trăm năm được khôi phục, lưu lại tiếng thơm muôn đời, rửa sạch oan khuất cho lão tướng quân cùng Đại công tử nơi suối vàng.

Cũng nhờ có nàng, căn bếp nhỏ trong phủ lúc nào cũng sáng đèn, thấm đượm hương thơm mỹ vị của nhân gian, ấm áp muốn rơi lệ. Hình ảnh nàng xắn tay áo nhào bột, chăm chú rây trứng khuấy sữa, đều đẹp đẽ không gì sánh được.

Những lúc nấu ăn, trong mắt nàng có sự lấp lánh thỏa mãn, cong cong như trăng non. Dịu dàng của nàng xoa dịu cơn đau, an ủi nỗi buồn của hắn. Sự ngượng ngùng, xấu hổ của nàng khiến hắn rung động không dứt. Mạnh mẽ, quật cường của nàng khiến hắn đỏ mắt chém đứt tai sủng phi của hoàng đế. Thuần lương của nàng là sắc màu cho những tháng ngày còn lại.

Phu thê nhà người khác dùng bữa đều là sơn hào hải vị, cơm bưng nước rót. Phu thê hai người ngồi trong nhà bếp đầy khói bụi, cúi đầu húp mì dưới ánh nến vàng ấm áp. Nước sốt cay tê tái cùng sợi mì giòn tan, rắc thêm chút hạt mè khiến chóp mũi hắn lấm tấm mồ hôi, khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng. Hai người nhìn nhau rồi bật cười.

Tháng ngày như thoi đưa, sinh tử trên đời mấy ai biết được. Chỉ mong dùng hết công danh lợi lộc, đổi lấy một đời bình an hạnh phúc bên cạnh cô nương của ta.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: An Hồng Đậu Team

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN