logo
REVIEW>> THUYỀN ĐÊM BẾN VẮNG
thuyen-dem-ben-vang
Tìm truyện
Donate

THUYỀN ĐÊM BẾN VẮNG

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 52

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 685

Giới thiệu:

Nhậm Vãn Chu vẫn luôn cho rằng cái kết dành cho cô và Giang Độ sẽ là mỗi người có một bến phà riêng, có một chiếc thuyền đêm riêng. (*)

Nhưng bỗng một ngày, Giang Độ nói với cô: Thuyền tuy muộn nhưng cuối cùng rồi sẽ đón anh sang sông.

Thượng Đế ơi, con đã bị anh ấy vây hãm, thế nhưng anh ấy lại chẳng hề hay biết.

Một câu chuyện ngắn rất đơn giản từ yêu thầm trở thành hiện thực, mọi người xem cho vui nhé, cảm ơn vì đã đọc. (cúi người chào)

Tránh lôi: Giai đoạn đầu nam chính hơi cặn bã, đối xử với nữ chính chỉ như bạn tình, sau đó mới dần dần yêu cô ấy.

H hơi tục, những ai không thích nhớ cân nhắc trước khi nhảy hố nhé.

(*) Chú thích: Tên nam chính 江渡 (Giang Độ) 渡 (Độ) có nghĩa là phà hoặc vận chuyển | đi qua qua sông (ở đây tác giả dùng 渡口 có nghĩa là bến phà), nữ chính 任晚舟 (Nhậm Vãn Chu) 晚舟 (Vãn Chu) có nghĩa là (chuyến) thuyền đêm.

***

Vãn Chu tìm lại bức ảnh thời tốt nghiệp, lẳng lặng ngắm nhìn một người trong hình, ngón tay chạm khẽ vào mặt người ấy, dường như cũng có thể chạm vào nơi nào đó trong trái tim của chính mình.

“Là người mà thuở thiếu thời cô có thể viết tên anh lên đầy một trang giấy.

Là người mà cô lặng lẽ dùng thơ cổ gắn tên mình với tên anh, chỉ cần một lần thì thầm đã khiến trái tim người ta rung động.”

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Bao lâu rồi từ lần đầu tiên Vãn Chu nghe đến tên anh, xác định bắt đầu khoảng thời gian cái tên ấy khắc sâu vào tâm trí của cô? Bao lâu rồi từ khi người thiếu niên ấy xuất hiện và mang ánh sáng đến cứu rỗi cuộc đời tăm tối của Vãn Chu?

Từ ấy đến nay đối với Vãn Chu thật sự là lâu thật lâu thật lâu rồi!

Vì anh ấy học tập, trưởng thành, thành công, anh ấy đến những nơi khác, anh ấy có những mối quan hệ khác, những cô gái vây quanh anh, anh chưa từng thiếu thốn bất kì thứ gì, anh chẳng có gì để vướng bận.

Cùng khoảng thời gian đó, Vãn Chu ngoài sống cho riêng mình, cô còn phải chôn giấu những nhớ nhung, yêu thương, những khắc khoải mong chờ một hình bóng khác, cũng như thất vọng, hy vọng hết lần này đến lần khác.

Hai người họ dùng chung một khoảng thời gian, nhưng Nhậm Vãn Chu mang cả Giang Độ vào thế giới của mình, kể cả khi anh dường như chẳng biết gì về sự tồn tại của cô.

***

Giang Độ, một chàng trai quá sức nổi bật ở những năm tháng trung học. Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế, lại còn học giỏi nữa thì chẳng có gì là lạ khi cái tên ấy luôn được mọi người quan tâm nhắc đến.

Nhậm Vãn Chu ngược lại là một cô gái ít nói, hướng nội, cô xinh xắn nhưng luôn thu mình lại nên không hề nổi bật, càng chìm nghỉm trong số những cô gái vây xung quanh Giang Độ.

Vãn Chu không phải bị vẻ đẹp hay sự hào nhoáng của Giang Độ làm cho choáng ngợp, đối với cô anh là một sự tồn tại còn đặc biệt hơn kiểu mối tình đầu đơn phương nhiều.

“…Cô cảm thấy mình như cá ngoài chợ bị nắng gắt chiếu xuống, nước gần như bốc hơi, thường xuyên cảm thấy mình không thể gắng gượng nổi.”

Đã từng có thời điểm Vãn Chu cảm thấy bất lực với bản thân, cô vì ám ảnh với một tai nạn trong quá khứ mà trở nên lầm lì, không thể kiểm soát được cảm xúc, thậm chí là trầm cảm. Vãn Chu bị bao vây bởi sự tiêu cực do chính mình tạo ra.

Người đã dùng sự tử tế cứu cô trong một lần vô tình chính là Giang Độ.

Anh xem đó như một điều bình thường, Vãn Chu mang theo nó suốt cả cuộc đời.

Sự xuất hiện của anh như cơn mưa rào lướt qua tâm hồn khô khan, cạn kiệt sức sống của cô. Yêu thầm anh trở thành một việc đáng mong chờ mỗi ngày, tiếp thêm sức mạnh cho Vãn Chu vượt qua quá khứ.

Dù chẳng có chút hy vọng nào, nhưng Vãn Chu cứ để mặc mình chìm đắm trong thứ tình cảm cứu rỗi kỳ diệu ấy. Cô sẽ đến gần anh nhưng không đủ dũng cảm để tiếp xúc, cô sẽ chạm mắt anh nhưng luôn là người bỏ cuộc trước quay đi. Cô sẽ giữ gìn thật cẩn thận những thứ liên quan đến anh nhưng không thể đứng trước mặt anh mà một lần đường hoàng nói câu “Chào cậu”.

“Ba năm trung học, quá trình kể trên được lặp đi lặp lại mỗi ngày, làm không biết mệt. Muốn đến gần hơn nhưng lại sợ thất bại.”

Không ngờ tại buổi tiệc ăn mừng tốt nghiệp, họ lại vô tình “ngủ” chung giường trong một sự cố nhầm phòng và cả hai say khướt…

Có quá nhiều lý do để sáng hôm sau Nhậm Vãn Chu chuồn đi sớm trước khi Giang Độ tỉnh dậy.

Anh vào nhầm phòng, anh say, anh không biết Vãn Chu là ai, có thể là anh còn bị nhầm người, anh quá rực rỡ sáng chói, và anh không hề yêu cô.

Nếu Vãn Chu ở lại đối diện với Giang Độ thì mọi mộng tưởng trước giờ sẽ chấm dứt bởi lời từ chối của anh, hoặc sự xem thường từ anh, hoặc đơn giản khi có cơ hội, Vãn Chu lại sợ hãi lui vào trong bóng tối vì nghĩ rằng mình chẳng xứng với ánh sáng kia.

Họ là hai đường thẳng sau khi giao nhau thì định sẵn đi về hai hướng khác biệt, không còn cơ hội gặp lại.

***

Nhiều năm sau đó, khi Nhậm Vãn Chu đã là một bác sĩ da liễu thành công, cô bị ba mẹ đốc thúc chuyện cưới xin bằng những cuộc xem mắt không hồi kết, tất cả đều cùng chung một kết cục thất bại.

Cũng có người ưu tú ở bệnh viện mà Vãn Chu làm việc theo đuổi cô, nhưng Vãn Chu dùng lạnh nhạt mà từ chối người ta. Cô lao đầu vào công việc, cuộc sống đơn giản giữa công việc và bạn thân cũng đủ khiến cho cô hài lòng rồi, Vãn Chu nghĩ thế.

Cho đến khi tên của người ấy một lần nữa xuất hiện.

Vãn Chu phủi bụi hình Giang Độ, phủi bụi quá khứ rồi bàng hoàng tự hỏi tại sao anh lại có thể dễ dàng hòa vào cuộc sống tưởng như đã thành công và đủ đầy hiện tại của cô như thế?

Có chăng là Vãn Chu vẫn luôn giữ một khoảng trống trong tâm khảm cô dành riêng cho anh. Cô có thể dễ dàng gục ngã trước một Giang Độ ở bất kì độ tuổi nào, vị thế nào, thời điểm nào. Tình yêu Vãn Chu dành cho Giang Độ chưa từng thay đổi.

Và lần này thì đáng tiếc là cả nỗi sợ trong quá khứ của Vãn Chu cũng vậy, nó cũng vẫn luôn ở đó ám ảnh cô không thôi.

Tình yêu từng cứu lấy trái tim mong manh của Vãn Chu, nhưng cũng chính tình yêu khiến sự yếu đuối và tự ti đánh gục Vãn Chu trong những cơn sóng bất an và tuyệt vọng.

Lần này liệu chính Giang Độ có chữa lành được những tổn thương của người con gái anh yêu? Anh có đủ bao dung và kiên nhẫn đưa cô hoàn toàn thoát ra khỏi bóng tối?

***

Vì là truyện H nên cảm giác nam chính ban đầu sẽ không được đứng đắn cho lắm, nhưng “gỡ bom” cho anh này một xíu là sau khi gặp lại nữ chính thì anh toàn tâm toàn ý với chị luôn, cũng rất là “soft” những khi chị bị bệnh.

Mà bệnh trầm cảm trong truyện không phải kiểu là nói qua cho có, cho giật gân thôi, mà nội tâm nữ chính đúng kiểu giông tố bão bùng đáng thương thật sự ý, nên theo mình nam chính ban đầu không hiểu rõ rồi sau khi biết mới hối hận và chú ý hơn cũng là điều hợp lý thôi.

Đây là một bộ truyện vừa có cả H chất lượng lẫn nội dung câu từ hết sức trau chuốt. Đã H là ào ào nhiệt huyết như thiêu như đốt, nhưng đã miêu tả tâm lý nhân vận thì ôi thôi sao mà nó thơ nó chạm tới đúng suy nghĩ của những người đã từng trải qua luôn ấy. Hai lý do này thôi cũng đã đủ để đọc truyện rồi.

Nhất là những câu về việc yêu thầm trong truyện mình thất sự cực kì cực kì tâm đắc luôn nè.

“Khoảng thời gian yêu thầm là một dòng chảy thăng trầm tự biên tự diễn, một dòng sông chảy qua thung lũng tách giãn lớn ở Đông Phi. Mỗi lần vòng qua một khúc cua lại có ảo tưởng rằng hôm nay sẽ được gần anh hơn. Lén nhìn anh rồi nhìn qua chỗ khác, nếu anh lơ đãng nhìn sang, cô sẽ cảm thấy hồi hộp rất lâu. Mỗi lần bốn mắt nhìn nhau là một lần đấu tranh trực diện nhưng cô luôn là người thua cuộc trước.”

____

“…” trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Siro - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN