Tác giả:
Cửu Lộ Phi Hương
Reviewer:
AI_Hải Đường
Designer:
AI_Lâm
Độ dài: 89
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 3197
Thượng cổ xưa có một loại hoa lan mọc ở nơi thâm sơn cùng cốc, không chịu được sinh khí vẩn đục, mềm yếu mỏng manh, nhưng chúng lại có sức mạnh tu bổ hồn phách, cải tử hoàn sinh mạnh mẽ vô hạn. Thế gian đầy sức sống, những đóa lan thượng cổ ấy cũng biến mất hoàn toàn trong Tam giới.
Hoa Lan Nhỏ nghe đến đây không khỏi cảm thán, cùng là hoa lan mà số phận của hoa lan thượng cổ bi thảm hơn nàng nhiều. Tuy nàng chỉ là một tiên linh hoa lan bình thường, chủ nhân Ty Mệnh thỉnh thoảng còn đòi nhổ nàng mang cho heo ăn, nhưng nàng biết nàng không giống những đóa hoa ấy.
Hoa Lan Nhỏ có thể lười biếng tắm nắng, vui vẻ nghe chủ nhân kể chuyện xưa trên thế gian, quan trọng nhất là nàng có chủ nhân quan tâm bảo vệ chứ không phải bị số mệnh trói buộc, trở thành một vị thuốc để người ta lợi dụng rồi tuỳ ý vứt bỏ.
Đó là thế gian mà Hoa Lan Nhỏ nhìn thấy trước khi gặp Đông Phương Thanh Thương.
Sau trận chiến với Xích Địa Nữ Tử thời thượng cổ, Đông Phương Thanh Thương bị phong ấn vạn năm trong hư vô. Hắn nhìn thấy tinh tú xoay vòng, thời gian đằng đẵng, trong vô định rốt cuộc cũng có người đến với thế giới đó của hắn. Nàng mềm mại, yếu đuối lại còn thích khóc, nàng chỉ là một đoá hoa lan nhỏ nhoi không đáng nhắc tới.
“Kẻ yếu mới có đại kỵ. Bổn tọa không hề có úy kỵ.”
“Kẻ yếu mới bàn tán sau lưng. Lời của sâu kiến không đáng phải nhọc lòng.”
“Từ xưa đến nay, bổn tọa chỉ phụ trách gây họa, còn giải quyết thế nào thì là chuyện của Thiên giới. Đối với bổn tọa, tam giới đảo điên, sinh linh đồ thán chẳng qua chỉ là trò đùa nhỏ nhoi.”
“Hừ, Thiên đạo? Thiên đạo có là gì đâu.”
Phải, hắn là Đông Phương Thanh Thương. Cách đời ngàn vạn năm dài, nhưng hắn chưa bao giờ chỉ là một kim thân để con dân thờ phụng trong tế điện, hắn là ma đầu mạnh nhất Tam giới, điều này chưa bao giờ thay đổi. Đông Phương Thanh Thương có sự kiêu ngạo tuyệt đối vào sức mạnh hắn nắm trong tay, đồng thời cũng có thực lực tuyệt đối để chứng minh sự điên cuồng ngạo nghễ đó.
Sau vạn năm bị nhốt trong hư vô, sau vạn lần nhớ lại trận chiến với Xích Địa Nữ Tử đó, lòng Đông Phương Thanh Thương đầy ắp chấp niệm không cam. Hắn rõ ràng có thể thắng nhưng lại vì khinh địch mà phải chịu hình phạt nặng nề. Oán niệm của Đông Phương Thanh Thương điên cuồng cắn xé tâm trí hắn, mục đích duy nhất sau khi được tự do của Đông Phương Thanh Thương là hồi sinh Xích Địa Nữ Tử, rửa nỗi nhục năm xưa.
Kỳ lạ là, số mệnh của hắn lại gắn chặt với đoá lan nhỏ kia, dây dưa không dứt được. Hoán đổi thân xác với nàng, dùng chung một cơ thể với nàng, nặn nhục thân cho nàng, thậm chí mang nàng theo bên mình mỗi giờ mỗi khắc. Mọi chuyện Đông Phương Thanh Thương làm đều để lừa dối tiểu hoa yêu. Với hắn, nàng đã định chỉ là một vật hy sinh, một hòn đá lót đường không đáng nhắc đến.
“Yêu là thứ gì.” Giọng hắn đầy khinh miệt: “Đừng dùng tình cảm của con người đo lòng bổn tọa.”
Đông Phương Thanh Thương không hề khách sáo chen vào cuộc đời Hoa Lan Nhỏ, đảo loạn cuộc sống bình lặng, lật tung thế giới luôn hài hòa ngập tràn ánh nắng của nàng. Đông Phương Thanh Thương ngang ngược coi thường Hoa Lan Nhỏ, nhưng cũng là người cứu nàng nhiều nhất.
Hắn cứ như thuốc đ ộc, rõ ràng hắn khiến nàng trở nên quen thuộc với máu tanh và chém g iết, lừa dối và phản bội. Hắn không biết dỗ ngọt nữ nhân, không biết dịu dàng, thậm chí còn không biết nên đối xử với người trong lòng mình như thế nào.
Nhưng Hoa Lan Nhỏ nhìn thấy Đông Phương Thanh Thương vượt trăm ngàn gian khổ để bảo vệ nàng, nàng nghĩ thực ra hắn không xấu xa như lời thiên hạ đồn đoán, ít nhất hắn đối xử tốt với nàng. Không biết từ khi nào, ở bên cạnh đại ma đầu như hắn mới là nơi an toàn của Hoa Lan Nhỏ.
“Ở lại bên cạnh bổn tọa.”
“Ngươi như vậy... sẽ khiến ta tưởng là ngươi yêu ta.”
“Bổn tọa không nói không cho ngươi tưởng vậy.”
Dẫu biết hắn không phải là người đáng để tin tưởng dựa dẫm. Nhưng Hoa Lan Nhỏ động lòng rồi. Từ giây phút này, mọi chuyện dường như không còn cách nào cứu vãn được nữa.
“Có khi nào ngươi cũng từng nghĩ có lẽ mình có thể chiến thắng được chấp niệm không? Hay có thể buông bỏ chấp niệm của mình không?”
Hắn vẫn chỉ nhìn nàng, đôi mắt như một đầm nước c hết, không hề xao động.
Khóe môi Hoa Lan nhỏ mấp máy, nhưng nụ cười trên môi không gượng nổi nữa: “Ta biết ta nghĩ nhiều rồi.” Nàng mỉm cười mỉa mai, rất đỗi tự nhiên, “Trước đây ta tưởng ta đã thông suốt, sống c hết đều do mệnh trời, nhưng mà…” Hoa Lan nhỏ chìa tay ra, vuốt lên bờ vai bị Đông Phương Thanh Thương chạm vào ban nãy: “Nhưng ngươi quá dịu dàng. Đại ma đầu, chắc ta không phải là Lan hoa yêu đâu, ta là Phù du yêu mới đúng.”
Hoa Lan nhỏ nói, “Cho đến giờ, chỉ cần ngươi cho ta một chút dịu dàng, ta vẫn muốn lao về phía ngươi. Trước đây ta từng hỏi chủ nhân, tại sao thiêu thân phải lao đầu vào lửa, chủ nhân nói, vì đó là số mạng của chúng, đại ma đầu, gặp ngươi chắc cũng là số mạng của ta.”
“Bởi vậy, ngươi đừng tốt với ta nữa, đừng bảo vệ ta quá mức nữa, đừng quan tâm ta nghĩ gì nữa. Ngươi làm vậy…” Hoa Lan nhỏ cười khổ, “Ngươi làm vậy có giống người xấu đâu… Ngươi sẽ khiến ta ngày càng luyến tiếc sinh mạng này, không nỡ biến mất trên thế gian này, luyến tiếc thời gian ở bên cạnh ngươi…”
Từ đầu đến cuối, Đông Phương Thanh Thương chỉ lừa gạt, lợi dụng Hoa Lan Nhỏ, hắn còn… vứt bỏ nàng. Nàng cảm thấy mình giống như một hạt bụi, sống hay c hết đều không hề do nàng quyết định. Hoa Lan Nhỏ rốt cuộc đã phải trả giá vì sự ngây thơ của mình khi yêu người không nên yêu nhất trong Tam giới.
Trả giá bằng cả mạng sống.
Đoá hoa lan thượng cổ cuối cùng đã tan biến trong trời đất.
Đông Phương Thanh Thương đã thành công hồi sinh Xích Địa Nữ Tử. Nhưng trong lòng hắn không mảy may sảng khoái vì đạt được mục đích.
“Ma Tôn đại nhân, hành hạ Hoa Lan Nhỏ ra nông nỗi này, ngươi có từng hối hận không?”
Rất nhiều người đã hỏi hắn như vậy. Hắn có hối hận không?
Đông Phương Thanh Thương nhìn bỗng dưng nghĩ tới khoảnh khắc hắn tỉnh lại trong hư vô, hắn tưởng rằng sẽ phiêu bạt trong cảnh sắc đó đến tận cùng của thời gian, nhưng vào lúc đó hắn đã nhìn thấy tiểu hoa yêu này, gương mặt kiên định, nàng ôm hắn, vẫn chờ bên cạnh hắn nói: “Ta sẽ ở đây với ngươi.”
Hắn có hối hận không?
Đông Phương Thanh Thương nhớ tới một đêm nào đó, tiểu hoa yêu cô đơn cưỡi trên lưng kỵ tọa của hắn đi ngắm cảnh sắc ma giới. Nàng dùng ánh mắt rực rỡ trong suốt nhất thế gian để nói với hắn: “Ta tin tưởng người.”
Hắn có hối hận không?
Một ngày nào đó trong huyễn cảnh xa lạ, Đông Phương Thanh Thương nghe thấy giọng nói nức nở yếu ớt của tiểu hoa yêu.
“Đại ma đầu, ngươi đáng ghét như vậy…”
“…nhưng ta lại yêu ngươi.”
Hắn hối hận rồi, triệt để hối hận rồi.
Hồn phách yếu ớt phải được bảo vệ mọi lúc mọi nơi như vậy là “kẻ yếu” hắn từng khinh bỉ, là sâu kiến hèn mọn hắn chưa từng coi ra gì, nhưng bây giờ, Đông Phương Thanh Thương bất giác vì vật này mà kìm chế, đè nén, thậm chí sợ hãi.
Sau này đi khắp Thiên cung hay Địa phủ cũng không bao giờ tìm được tiểu hoa yêu của hắn nữa… Nàng tan biến, không vào luân hồi, chẳng có kiếp sau nào cho hắn chuộc tội nữa.
“Ngâm một khúc nhạc cho người trong lòng
Ủ thành miền hương lan thơm ngát
Qua Vong Xuyên, tình ai khắc vào trong tâm khảm
Mộng tình dây dưa khó tỉnh bao nhiêu
Tỉnh mộng rồi cũng bấy nhiêu vụn vỡ
Chút mộng tàn hằn sâu vô hạn, hóa thành điên đảo cuồng si.” (1)
Ma Tôn không màng ngôi vị chí tôn trong trời đất, xem thường thế sự xoay vần, cũng không quan tâm nỗi khổ sinh linh. Hiện tại, Hoa Lan Nhỏ trở thành chấp niệm duy nhất của Đông Phương Thanh Thương.
“Do tình mà ra, là lẽ đương nhiên.”
Ma Tôn điên cuồng, chấp nhận huỷ thiên diệt địa chỉ để tìm lại Hoa Lan Nhỏ chỉ vì một chữ: Yêu. Chỉ khi Đông Phương Thanh Thương hồi sinh lại đóa lan thượng cổ duy nhất kia, người đời mới tin Ma Tôn thực sự động chân tình.
***
Không cần nói thêm về “Thương Lan Quyết” - Cửu Lộ Phi Hương nữa, bởi tài năng của tác giả và sự hấp dẫn của nó đã được chứng minh bằng sự thành công của chính bộ phim chuyển thể cùng tên. Chỉ có điều, “Ma Tôn” trong truyện không phải Nguyệt Tôn của phim chuyển thể. “Ma Tôn” lạnh lùng tàn bạo vô cùng, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành chấp niệm của mình. Hắn không dịu dàng, cũng có oán niệm, tuyệt vọng và chán nản.
Còn Hoa Lan Nhỏ của “Ma Tôn” không có một lòng bảo vệ tam giới như Hoa Lan Nhỏ của “Thương Lan Quyết”, nàng chỉ một lòng muốn về lại với chủ nhân, một lòng cầu sinh. Nàng không nhận được dịu dàng nhưng vẫn mê luyến Đông Phương Thanh Thương vì sự bảo vệ của hắn, vì tình yêu bên dưới lớp vỏ gai góc của hắn.
Đứng dưới góc độ người xem và người đọc, không thể nói reviewer thích “Ma Tôn” hay “Thương Lan Quyết” hơn được. Vì mỗi cách thể hiện lại có một sức hấp dẫn riêng, tuy không giống nhau nhưng đều xuất sắc.
Và nếu bạn đã xem phim chuyển thể “Thương Lan Quyết” mà chưa đọc “Ma Tôn”, hãy đọc ngay đi, chắc chắn bạn sẽ tìm thấy những góc độ mới của tác phẩm đấy. Còn nếu bạn chưa hề xem “Thương Lan Quyết” hay chưa đọc cả “Ma Tôn” thì ngần ngại gì mà không nhảy xuống “chiếc hố” này. Dám chắc chuyện tình giữa Đông Phương Thanh Thương và Hoa Lan Nhỏ sẽ khiến bạn yêu thích vô cùng!
____
(1): Trích bài hát Dư tình - Châu Thâm - OST Thương Lan Quyết (lời dịch của reviewer)
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: sách xb.
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved