logo
REVIEW>> THƯ TỪ XUÂN OANH
thu-tu-xuan-oanh
Tìm truyện
Donate

THƯ TỪ XUÂN OANH

Tác giả:

Giang Tiểu Lục

Độ dài: 66

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 724

“Em xuất hiện soi sáng thế giới của anh

Sưởi ấm đêm mưa của anh

Để anh nhìn thấy sinh mệnh như cánh bướm

Sau khi phá kén mới có thể bay xa.” (*)

Tống Oanh tình cờ bắt gặp một thiếu niên trong đêm đông, anh nằm giữa đống tuyết, làn da lạnh lẽo trắng bệch như bức tượng thạch cao. Ấy chính là Lâm Tống Tiện khi còn là “cái kén” chưa trưởng thành.

"Chào cậu, có cần giúp đỡ không?"

"Đừng kêu nữa. Chưa từng thấy qua người muốn c hết sao?"

Ấn tượng đầu tiên của Tống Oanh về Lâm Tống Tiện là một tên kì quặc “thích đi tìm c hết”. Thế mà, ngày đầu chuyển trường cô lại học cùng lớp với tên kì quặc ấy, vả lại họ còn ngồi cùng một bàn. Lâm Tống Tiện hờ hững lạnh lùng, chưa từng có ai bước vào giới hạn của anh mà toàn mạng trở ra, nhưng Tống Oanh lại là một ngoại lệ anh không ngờ đến được.

"Cậu bật điều hòa vì tôi à?"

"Có thể là sợ cậu bị ốm. Nếu bị ốm, người ta sẽ càng ghét thế giới hơn. Vốn dĩ đã không thích rồi, giờ không thể ghét nó thêm nữa."

Một cô gái sống hoà đồng quy củ, ngoan ngoãn lại yên tĩnh, có cha mẹ yêu thương nên Tống Oanh tuy rụt rè nhưng cô lại tràn đầy niềm tin vào thế giới này. Cô khác hoàn toàn với một Lâm Tống Tiện phách lối chói mắt, sinh ra để phá vỡ mọi quy tắc và chuẩn mực, bởi Tống Oanh có mái ấm trọn vẹn, luôn có chỗ dựa vững chắc phía sau, còn anh thì không.

Lâm Tống Tiện dường như có mọi thứ, lại dường như chẳng có gì. Không giống như những thiếu niên mười mấy tuổi, Lâm Tống Tiện đã sớm mất đi ham muốn khám phá mọi thứ. Anh sống cuộc sống vô vị tẻ nhạt, không màng mục đích, không nói tương lai. Cứ như vậy, Lâm Tống Tiện chẳng muốn tiếp tục yêu thương thế gian này chút nào nữa.

Trong mắt Lâm Tống Tiện, Tống Oanh là cô gái lo chuyện bao đồng đến mức đáng yêu. Dù chẳng hiểu gì về anh nhưng cô tình nguyện tin tưởng anh là người tốt, còn thương xót một kẻ quái dị như anh. Thậm chí, lần đầu tiên học sinh ngoan Tống Oanh trốn học là để cùng anh “đi tìm c hết”.

Dần dần, những buổi “đi tìm c hết” ấy trở thành miền hồi ức rực rỡ nhất trong quãng đời còn lại của Lâm Tống Tiện. Nơi ấy được phủ kín ánh chiều tà trên cánh đồng xa,  thẳm xanh màu trời từ góc tầng thượng chung cư cũ, đượm vị nắng biển trên hòn đảo nhỏ, hoặc có lẽ, hồi ức ấy chỉ ngập tràn bóng dáng Tống Oanh. Cô giống như dòng hải lưu mang theo hơi ấm đi qua cảng biển đóng băng đã lâu, mỗi nơi cô đi qua, bốn mùa đều như xuân.

"Tôi hi vọng cậu sống thật tốt."

"Cậu không biết sự tồn tại của cậu là thứ quý giá đến thế nào đâu."

Tống Oanh chưa từng gặp một ai như quái gở, bất thường, lạnh nhạt mà vẫn quá đỗi dịu dàng và khoáng đạt như Lâm Tống Tiện. Anh không thích kết bạn, không quan tâm đến cái nhìn của người khác đối với mình, xem nhẹ mọi việc trên đời. Điều khiến Tống Oanh ghen tị với Lâm Tống Tiện nhất chính là anh có can đảm theo đuổi mọi thứ mình muốn làm, ngay cả cái c hết.

Tống Oanh biết chắc chắn anh thích cô, mà cô cũng vậy. Nhưng so với tình yêu triền miên nồng cháy, giữa bọn họ còn tồn tại mối ràng buộc đặc biệt hơn, bởi Tống Oanh thực sự là tia sáng chiếu rọi Lâm Tống Tiện trong đêm trường tăm tối, là người cứu rỗi toàn bộ cuộc đời đáng buồn của anh.

Mỗi lần Lâm Tống Tiện tuyệt vọng nhất lại vừa vặn luôn có Tống Oanh ở bên. Trái tim cô phảng phất chứa đầy bao dung dịu dàng nhất trên thế gian, khiến anh gỡ bỏ phòng bị, phơi bày ra con người thật của mình trước mắt cô.

“Em hiện diện lay tỉnh thuở xưa của anh

Ấp ôm tương lai của anh

Dạy anh hiểu rằng không ai là hòn đảo cô độc.”

Tựa như thanh âm trong trẻo của tuổi trẻ, lanh lảnh cất lên giữa trông trung rồi tan vào nắng sớm, Tống Oanh và Lâm Tống Tiện gặp nhau tại quãng thời gian đẹp nhất đời người, khi mà mọi rắc rối và khổ sở trên thế gian dường như đều có thể theo gió bay đi.

Họ sống trọn vẹn mỗi khoảnh khắc bên nhau, không có hiểu nhầm, cũng không có bất cứ ai chen vào được. Tuy giữa họ có bốn năm xa cách, nhưng suốt thời gian ấy, cả hai vẫn âm thầm gửi luyến lưu vào những lá thư tay, giữ trọn vẹn tình yêu qua từng nét mực.

Tựa một khúc ca cuối hạ dành cho thời niên thiếu, “Thư từ Xuân Oanh” phảng phất một chút buồn thương, một chút tiếc nuối, nhiều nhất vẫn là màu xanh của tuổi trẻ và hy vọng. Nơi ấy có những cô cậu học sinh hồn nhiên chưa nếm khói lửa nhân gian, có hoài bão về tương lai, có những tập đề cương dài bất tận.

Tuy chưa đạt đến mức xuất sắc đầy ý nghĩa, tuy vẫn còn những chi tiết chưa thực sự thoả mãn độc giả, nhưng Giang Tiểu Lục đã truyền tải được tình cảm trong sáng vô tư của tuổi thiếu niên, khiến bạn đọc cùng sống, cùng trải nghiệm mọi cảm xúc với Tống Oanh và Lâm Tống Tiện.

"Vậy anh có tiếc nuối không? Tiếc nuối vì không thể ở thế giới mà anh muốn."

Một buổi chiều nào đó trong tương lai, Tống Oanh đã hỏi Lâm Tống Tiện một câu như vậy.

"Em ở bên cạnh anh, đó là thế giới mà anh muốn."

Câu trả lời vĩnh viễn không đổi.

Vạn vật chúng sinh, không gì sánh bằng em được.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Nhặt Sáng do Tát Đỉnh Đỉnh thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Vitamino

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN