logo
REVIEW>> THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY
thu-phu-phu-nhan-tron-chay
Tìm truyện
Donate

THỦ PHỤ PHU NHÂN TRỐN CHẠY

Tác giả:

Biện Du Thiên

Độ dài: 64

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1113

Thiếu niên Tiêu Tuần chỉ là một thư sinh nghèo, nhờ có tài hoa nên được Tô thượng thư thưởng thức nhận làm môn đệ của Tô phủ. Ngày xuân se lạnh, Tiêu Tuần theo lẽ thường đến Tô phủ thỉnh giáo sư phó, ở sau núi giả tình cờ bắt gặp một tiểu cô nương đang ngồi khóc. Nàng không dám khóc lớn, tiếng nức nở như mèo nhỏ bị thương, mắt đẹp ngập nước bỗng khiến phù dung héo tàn, trăm hoa thất sắc, kể từ đó một nốt chu sa đỏ khắc sâu trong trái tim Tiêu Tuần.

Nhưng Tiêu Tuần khi đó chỉ là một thư sinh nghèo, thân phận không xứng với tiểu thư Tô phủ, cho dù nàng chỉ là thứ nữ, nhưng Tô thượng thư quý trọng con cái, ắt cũng sẽ không đồng ý gả Tô Nhược Uyển cho chàng. Vì thế, chàng chỉ có thể vừa nỗ lực học hành để có được công danh, vừa âm thầm dõi theo nàng…

Khi chàng mặc áo xanh, nàng sẽ nhìn chàng nhiều thêm một chút, thế là, chàng bắt đầu mặc áo xanh nhiều hơn, hy vọng nàng sẽ chú ý chàng thêm một chút.

Nàng thích trốn trong phòng đọc thoại bản, nếu trong phủ không có dịp gì hoặc không phải lễ tết, nàng sẽ không xuất hiện ở chính viện.

Hoặc giả như khuê mật của nàng là vị hôn thê của nhị ca nàng, bọn họ thường ở trong đình trò chuyện.

Viện của nàng ở rất xa, từ chính viện trở về nhất định phải vòng qua núi giả.

Tiêu thư sinh nghèo năm nào giờ đã trở thành Tiêu thủ phụ quyền khuynh triều dã tới tham dự yến tiệc ở Tô phủ. Trên bàn tiệc, Tô thượng thư có ý muốn kết thân, cố tình kêu Tô Cẩm Catới chào hỏi, chàng âm thầm nhìn nàng một cái, sau đó nở nụ cười, khéo léo nói bản thân đã có người trong lòng, còn đang chuẩn bị tới cầu hôn. Nhưng ánh mắt lúc đó của chàng, Tô Nhược Uyển không nhìn thấy, nàng lặng lẽ ngồi ở một nơi rất xa, cuối cùng lấy cớ rời đi sớm.

Nào ngờ Tô Cẩm Ca tham lam quyền thế, không muốn bỏ lỡ mối ngon này, liền ngu xuẩn bày mưu, mang một chén rượu chứa xuân dược tới kính chàng. Tiêu thủ phụ giỏi bày mưu tính kế, vừa nhìn đã hiểu, nhưng chàng vẫn uống, sau đó dựa theo trí nhớ, vòng tới sau núi giả chờ người chàng muốn câu.

Gương mặt tuấn tú phiếm hồng, ánh mắt nóng rực, mượn rượu bày ra hết dục vọng trong lòng, tóm lấy tay Tô Nhược Uyển: “Cô nương giúp ta được không?”

Trong lòng chàng đánh cuộc, chỉ cần nàng chịu giúp, hẳn là trong lòng cũng có ý với chàng. Vậy thì chàng không ngại, dùng một chiêu phản gián, khiến cho Tô Cẩm Ca tiền mất tật mang, còn khiến cho Tô phủ cam tâm tình nguyện gả nàng vào cửa Tiêu gia.

Cô nương chàng tương tư đã lâu, nay đã trở thành phu nhân danh chính ngôn thuận của chàng, là thê tử kết tóc của Tiêu Tuần. Chàng muốn phơi bày tất cả tình yêu nồng nhiệt cùng nhớ nhung chất thành núi trước mặt nàng, để nàng cảm nhận được trái tim chân thành của chàng.

Nhưng Tiêu thủ phụ không sợ trời, không sợ đất đứng trước cô nương mình yêu vẫn là một tên nhóc mới biết yêu, không dám vồn vã, sợ khiến nàng chùn bước, sợ nàng không tin vào tình yêu sâu đậm của chàng. Tiêu Tuần chỉ có thể cẩn thận từng chút, từng chút bày ra tình yêu của mình, chỉ mong tiểu phu nhân của chàng có thể chầm chậm, chầm chậm thích chàng.

Nào ngờ, ngày phu nhân chàng nói thích chàng còn chưa tới, Tiêu thủ phụ đã nhận được một bức hưu thư, phía sau còn có mấy chữ: Rất thích Tiêu Tuần, nhưng không có được, hy vọng đoạn tụ* [2]. Sau đó, phu nhân của chàng chạy mất rồi…

Bởi vì Tô Nhược Uyển có một bí mật mà Tiêu Tuần không biết, đó là trong lòng nàng có một bạch nguyệt quang, mà bạch nguyệt quang đó chính là Tiêu Tuần.

Năm đó, Tô Cẩm Ca không làm bài tập liền lén tráo đổi lấy vở của nàng, phu tử mà cha nàng mời về lại là người nghiêm khắc, thấy vở nàng trắng, không nghe nàng giải thích liền trách phạt nàng. Tô Nhược Uyển nhìn có vẻ mảnh mai, nhưng tính tình lại quật cường, sống c hết không chịu nhận sai, liền bị phu tử đánh đến lòng bàn tay thấm máu.

Nàng ấm ức trốn ở núi giả sau hoa viên trộm khóc, tình cờ gặp được Tiêu Tuần lúc đó còn chưa nhập sĩ, chỉ là môn đệ trong Tô phủ đi qua. Có lẽ là thấy nàng đáng thương nên chàng đã băng bó vết thương cho nàng. Cũng từ đó, gieo vào trái tim nàng một hạt đậu tương tư. Nhưng nàng biết mình chỉ là thứ nữ, còn chàng lại là kẻ sĩ tiền đồ rộng mở, bản thân không xứng với chàng, liền đem chuyện này chôn sâu vào trong đáy lòng, không dám lộ ra chút nào.

Vài năm trôi qua, trong lòng nàng, chàng mãi là ánh trăng sáng thanh lãnh, nho nhã. Thế nhưng ánh trăng ấy giờ đã trở thành Nội các thủ phụ đại nhân mà người người săn đón, khoảng cách giữa bọn họ như lại càng xa thêm. Cha nàng đối với học trò này rất vừa ý, còn muốn đem Tô Cẩm Ca gả cho chàng.

Trên bàn tiệc, chàng nói đã có người trong lòng không chỉ từ chối ý muốn kết thân của cha nàng, còn g iết c hết tất cả hy vọng của nàng. Hóa ra, khoảng cách xa nhất không phải nàng không xứng với chàng. Khoảng cách xa nhất chính là ta thích chàng nhưng ánh trăng trong lòng chàng lại chẳng phải là ta.

Nàng đau lòng rời đi sớm, lại luyến tiếc cơ hội hiếm hoi được nhìn thấy chàng nên lại vòng lại. Vốn chỉ định trộm ngắm chàng từ xa, nào ngờ lại bắt gặp chàng sau núi giả, sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, nắm lấy tay nàng cầu xin: “Cô nương giúp ta.”

Có lẽ là nàng bị ma quỷ xúi khiến, cũng có thể Tô Nhược Uyển cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, thế nên nàng mới mang chàng rời khỏi núi giả, đi về khuê phòng của mình. Vốn muốn mang cho chàng một bát canh giải rượu, nhưng cái hôn của chàng lại như rượu mạnh, khiến nàng không phân biệt được đây là mơ hay thật, liền chiều theo cảm xúc ích kỷ của bản thân mà đáp lại cái hôn của chàng.

Sau đó, rèm buông chướng ấm, nhuyễn hương nhập hoài, uyên ương hí thủy, mọi chuyện không thể vãn hồi…

Mặt trời lặn dần về tây, hôn lên gương mặt còn chưa tan vệt đỏ của nàng. Đuôi mắt nàng còn vương nước, vẫn chưa thể chấp nhận được việc ánh trăng sáng đã rơi vào trong chướng gấm của nàng. Thế nhưng, ngọc bội khắc chữ Tiêu còn ở trong tay, câu nói “ta sẽ cưới nàng” vẫn còn quanh quẩn cùng mùi đàn hương trên người chàng còn vương trên gối.

Nàng biết bản thân đã phạm sai, khiến chàng phải chịu trách nhiệm với một người chàng không thương. Nhưng thay vì ở lại Tô phủ, để Tô phu nhân phát hiện ra việc nàng không còn thanh bạch, sau đó cưỡng ép nàng gả cho một kẻ xa lạ, nàng đành khiến Tiêu Tuần chịu chút ủy khuất. Cùng lắm thì sau này, khi bạch nguyệt quang của chàng quay lại, nàng sẽ tự giác nhường lại vị trí của mình. Cứ cho là nàng tham lam, dù biết chỉ là hư ảo vẫn muốn dệt cho mình một giấc mộng hoàn lương. Trong giấc mộng hoang đường ấy, Tiêu Tuần là của nàng, là ánh trăng thuộc về một mình nàng.

Vốn tưởng rằng cuộc sống sau khi thành thân chính là tương kính như tân, phu thê tôn trọng nhau, nàng chỉ cần chờ cho đến khi người trong chàng trở về, sau đó nhường lại vị trí của mình, giấc mộng này sẽ kết thúc. Thế nhưng, sau khi thành thân, phu quân của nàng đối xử với nàng dịu dàng, ân cần, từng chút một quan tâm, còn thường lộ ra dáng vẻ yêu thích nàng, khiến Tô Nhược Uyển càng chìm sâu vào trong giấc mộng này, hy vọng những tháng ngày này là mãi mãi.

Nhưng mãi mãi của nàng chỉ kéo dài đến khi Ninh An công chúa trở về. Dù nàng không tin vào những lời đồn đãi ngoài kia, nhưng có quá nhiều dấu hiệu chứng minh Ninh An công chúa chính là bạch nguyệt quang của Tiêu Tuần. Vệt son trên áo, những bức thư hẹn gặp cùng với bóng lưng chàng khi bước vào tửu lâu khiến thứ giấc mộng hư vô của nàng vỡ tan.

Vì thế, nàng thu thập tay nải, trong lúc bối rối vội xé một tờ giấy trong cuốn sổ nhật kỳ, ghi lại mấy chữ hưu thư. Nào ngờ chạy chưa được bao xa đã bị bắt lại, Tiêu thủ phụ ép nàng đến góc tường tra hỏi:

“Phu nhân muốn đi đâu? Chi bằng mang vi phu đi cùng?”

“Ta… đi loanh quanh một lát, rất nhanh sẽ quay về.”

“Vậy đây là cái gì?”

Chỉ thấy Tiêu Tuần móc ra một tờ giấy, phía trước là hai chữ hưu thư to đùng, mặt sau lại là mấy chữ “Rất thích Tiêu Tuần, nhưng không có được, hy vọng đoạn tụ.”

Hóa ra lúc đi vội vã, trong lúc bối rối nàng đã xé nhầm một tờ giấy trong cuốn nhật ký của mình. Chạy không thoát, yêu thầm còn bị bại lộ. Lần này nàng xong đời rồi T.T

Thế nhưng nàng đâu biết, tờ giấy nàng xé nhầm lúc vội kia cũng đã xé tan bức màn bí mật giữa hai người. Hóa ra ánh trăng của nàng đối với nàng ủ mưu đã lâu. Bao nhiêu tương tư của nàng gửi vào từng con chữ trong cuốn sổ nhỏ, còn nhung nhớ của chàng lại gửi trong từng bức họa. Khi nàng khóc, lúc nàng cười, băng kinh trập, noãn xuân phân*, bốn mùa cùng nàng đều được họa vào trong tranh.

Thật may mắn, ta là ánh trăng trong lòng nàng, còn nàng là ngàn tinh tú trong lòng ta. Minh nguyệt ôm trọn dải ngân hà. Lòng nàng có ta, lòng ta có nàng, mãi mãi không rời xa.

___

[1] câu gốc là 好喜欢萧珣,但得不到,希望弯掉。nghĩa là rất thích Tiêu Tuần, nhưng không có được, hy vọng cong rớt. Đọc truyện thì ý tác giả là nữ chính viết sai, làm nam chính hiểu nhầm là bả chê ông ý YSL.

[3] băng kinh trập, noãn xuân phân: nghĩa là tiết kinh trập mà lạnh thì đến tiết xuân phân sẽ ấm. Một câu mô tả tiết khí của người xưa.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN