logo
REVIEW>> THỜI GIAN NHƯ NGỪNG LẠI
thoi-gian-nhu-ngung-lai
Tìm truyện
Donate

THỜI GIAN NHƯ NGỪNG LẠI

Tác giả:

Tô Hành Nhạc

Độ dài: 39

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 3597

Thời gian có thể làm rất nhiều việc. Chẳng hạn như khiến một người yêu một người, khiến một người quên mất một người.

Với Mạnh Dao, thời gian là lưỡi dao điêu khắc, đẽo gọt tâm hồn cô thành một vùng bình nguyên rộng lớn hoang vu, cô độc không người. Từ mười chín tuổi đến hai mươi chín tuổi, từ cô gái nhỏ được ba nuông chiều đến người phụ nữ trầm lắng hiếm khi cười, Mạnh Dao chưa bao giờ được một ngày hạnh phúc trọn vẹn.

Thực ra Mạnh Dao cũng từng có quãng thời gian tươi đẹp. Gặp gỡ Phí Minh Nghị là lần đầu tiên Mạnh Dao biết cảm giác thích một người. Anh đẹp đẽ như ánh trăng, lại lạnh lùng cao quý khiến trái tim thiếu nữ non nớt của Mạnh Dao điên cuồng rung động. Khi ấy, cô liều lĩnh và chân thành, chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình, không màng hồi đáp, chỉ muốn quang minh chính đại theo đuổi Phí Minh Nghị.

“A Nghị, cậu thích ăn gì, nói đi, tôi sẽ mua cho cậu.

A Nghị, chính xác thì khi nào cậu mới nói chuyện với tôi.

A Nghị, cậu chơi bóng rổ giỏi quá!

A Nghị, tôi sẽ tiếp tục thích cậu.”

“Làm ơn tránh xa tôi ra!”

Một câu này của anh triệt để bóp nghẹt tình yêu và trái tim cô, đưa Mạnh Dao một đường rơi xuống khỏi tầng mây. Tất cả mọi người thuyết phục cô từ bỏ, khi chính bản thân cô bắt đầu nghi ngờ tại sao anh lại căm ghét mình đến thế. Nhưng cuối cùng, câu trả lời của cô vẫn là không từ bỏ. Mạnh Dao xem Phí Minh Nghị như mây phương xa, như mặt trời ban sáng, nhìn thấy nhưng không chạm tới, tình yêu của cô hèn mọn yếu ớt đến đáng thương.

Nhưng rồi, năm Mạnh Dao mười chín tuổi, ba Mạnh bị bắt vì tội tham nhũng, đối mặt với bản án chung thân. Những năm tháng đó, cô đã làm mọi thứ để cứu cha mình, để níu giữ lại tất cả những gì thân yêu cô có trong đời. Nhưng rốt cuộc ông cũng rời xa cô vì một cơn bạo bệnh trong tù.

Từ một tiểu thư được cha yêu chiều nâng niu đến cô gái tứ cố vô thân, năm ấy Mạnh Dao chỉ mới mười chín tuổi. Người ấy đã ở bên cô từ khi cô đến với thế giới này, hiện tại Mạnh Dao biết, từ nay về sau cô chỉ có thể đi một mình.

Đến khi người thân ra đi, bạn mới biết, những giọt nước mắt dành cho tình yêu nam nữ chẳng đáng là gì. Dù tình cảm cố chấp dành cô Phí Minh Nghị vẫn còn đó, nhưng Mạnh Dao không thể tiếp tục hèn mọn đứng từ xa nhìn về phía anh như trước nữa. Cô còn cả tương lai mịt mờ phía trước, cô cũng không cách nào dành thời gian cho thứ xa xỉ như tình yêu được nữa.

Cứ như vậy, thoáng đã mười năm, Mạnh Dao trở thành nhiếp ảnh gia sáng giá, cuộc sống cũng tốt đẹp hơn rất nhiều. Nhưng nỗi đau lớn nhất trên đời không bao giờ đến ngay lập tức mà sẽ cắt từng nhát vào da thịt qua nhiều năm tháng. Đau đến mức tê tái thành quen, đến mức không dám nhìn về ngày mai để tìm lối thoát, đến mức không còn dám kêu lên trong cơn tuyệt vọng nữa.

Chịu đựng nỗi đau âm ỉ mười năm, nhưng Mạnh Dao vẫn gắng gượng sống tiếp. Bởi vào một ngày nào đó của bảy năm trước, khi đang túng quẫn và mất hết hy vọng, Mạnh Dao lại tình cờ gặp lại Phí Minh Nghị. Một cuộc gặp gỡ đơn phương, như cách tình cảm của cô vẫn thể hiện trước giờ. Nhưng Phí Minh Nghị không biết, lần gặp mặt đó đã kéo cô lên từ mép vực, cứu cô khỏi nỗi đau khổ cô đơn cùng cực.

Mạnh Dao vực dậy, có thể không phải vì Phí Minh Nghị, nhưng anh là mồi lửa ném vào đống tro tàn, nhen nhóm lên khát vọng sống của Mạnh Dao, để cô cảm nhận được những cảm xúc đã bị thời gian vùi lấp. Suốt bao năm, cô đã len lén xem anh như chỗ dựa tinh thần, dù họ chưa một lần gặp lại.

Nhưng cố tình, Phí Minh Nghị quay lại, khuấy động cuộc sống bình đạm xám xịt của Mạnh Dao. Ban đầu, anh không nhận ra cô chính là người đã theo đuổi mình năm xưa, nhưng khi nhận ra Mạnh Dao chính là Mạnh Thời Yên, cô gái mình từng vô cùng căm ghét, Phí Minh Nghị lại thay đổi khiến Mạnh Dao cảm thấy hoài nghi.

Quả thật năm đó Phí Minh Nghị thực sự không hề thích Mạnh Dao, nhưng trước khi kịp nhận ra, cô đã khắc một dấu ấn vào trái tim anh. Nhiều năm trôi qua, Phí Minh Nghị vẫn thường nhớ về những bức ảnh ngày xưa Mạnh Thời Yên chụp, những dòng chữ cô viết, những lời cô nói, cách cô chạy đến bên anh, và cả những giọt nước mắt cô rơi vì anh. Phí Minh Nghị muộn màng nhận ra rằng anh đã yêu cô gái Mạnh Thời Yên mình từng vô cùng ghét bỏ kia.

Một người đã rời đi, dường như cả thế giới đã quên mất cô.

Một người đã rời đi, nhưng anh lại bắt đầu nhớ cô da diết.

Bởi một chuyện chẳng mấy quan trọng, mà anh đã khiến tuổi trẻ của Mạnh Dao trôi qua trong nuối tiếc. Khi này, nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ mảnh mai hệt trong quá khứ, tiếc nuối và khổ sở tràn ngập cõi lòng anh. Điều duy nhất anh có thể làm là dùng nửa đời còn lại bù đắp lỗi lầm xảy ra trong quá khứ, cho Mạnh Dao tương lai hạnh phúc, hoặc ít nhất khiến cô cười nhiều thêm một chút.

"A Nghị, mình vẫn sẽ thích cậu."

Dòng chữ trên trang vở của Phí Minh Nghị cuối cùng đã ứng nghiệm. Mạnh Thời Yên của anh chỉ yêu một mình A Nghị. Sau mười năm, lời tỏ tình khi ấy rốt cuộc đã nhận được câu trả lời viên mãn nhất.

***

Trong câu chuyện này, không thể nói tình yêu của ai sâu sắc hơn, hay ai đã bỏ ra nhiều hơn ai. Nhưng cá nhân reviewer vẫn còn một chút vướng mắc với cách tác giả xây dựng tuyến tình cảm của nam chính, bởi tình yêu của anh quá đỗi bình thường khi so với mười năm yêu của Mạnh Dao.

Mười năm như một vệt sáng trôi qua trước mắt. Phí Minh Nghị có thể phải có thể gánh trên vai trọng trách gia tộc, mất ăn mất ngủ, nhưng ít nhất anh vẫn sống. Còn Mạnh Dao, cô đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau, mười năm đó chưa một giây nào cô thực sự hạnh phúc, thực sự sống đúng nghĩa.

Mạnh Dao đã phải trả giá quá nhiều mới có thể nhận được tình yêu từ Phí Minh Nghị, như thế thực sự không công bằng. Nhưng như trên đã nói, yêu không thể đo nhiều ít đúng sai, nữ chính sau cùng đã có một cái kết viên mãn với tình yêu của mình, đây mới là điều quan trọng.

Giọng văn của tác giả Tô Hành Nhạc chưa thực sự tốt, nếu không muốn nói là khá hời hợt. Nút thắt và bước ngoặt của truyện cũng thực sự thiếu sáng tạo, đang đi theo lối mòn như bao truyện nữ truy khác. Vậy nên, nếu muốn đọc một bộ truyện ngược nữ thật đau lòng thì hãy chọn “Thời gian như ngừng lại” nhé. Tuy chất lượng còn phải xem xét lại, nhưng đây vẫn là một câu chuyện cảm động khá hợp để đọc trong những đêm cô đơn lạnh lẽo thế này đấy!

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: JolinaGG

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN