logo
REVIEW>> THỊNH THẾ NIỆM HOA
thinh-the-niem-hoa
Tìm truyện
Donate

THỊNH THẾ NIỆM HOA

Tác giả:

Thanh Y Cựu

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 10

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 550

Văn án:

Nữ đế x Mưu thần

Bên trong tinh phong huyết vũ này, ngươi ta thành toàn thịnh thế phồn hoa.

Tần Tương không bao giờ nghĩ đến mình sẽ có chấp niệm. Nàng không yêu người quý khí đầy người, không yêu vương quyền đế vị này, nàng cũng không tin vận mệnh luân hồi, càng không tin những thứ ai hận tình si mơ hồ ảo ảnh. Nhiều năm về sau, sau khi nàng nhìn thấy bằng hữu thân cận nhất với mình rời đi, nàng phát hiện mình đã biến thành một loại người mà mình ghét nhất.

Nàng lại nhìn người kia ở bên cạnh, sao hắn làm được khi tay hắn tràn đầy máu tươi vẫn nói cười vui vẻ? Nàng chưa bao giờ chân chính hiểu được hắn.

Thôi, chờ hết một đời, ta ngươi cũng không còn gặp lại nhau.

Tag: Cung đình hầu tước, Yêu sâu sắc, Ngược luyến tình thâm

Lập ý: Bên trong tinh phong huyết vũ này, ngươi ta thành toàn thịnh thế phồn hoa.

***

“Nơi đó có ngọn đèn dầu ấm áp vạn gia, có lời nói ấm lòng người khác, có phồn hoa tưởng tượng không đến, đây có lẽ là cả đời ta không nhìn thấy được.” Nói đến chỗ này, đột nhiên im bặt. Nàng luôn luôn cao ngạo lại rũ đầu xuống dưới, nàng cũng tham luyến phồn hoa bên ngoài. Như đang thở dài.

“Cho nên…”…

Nàng nói nhỏ: “Cho nên, ngươi có bằng lòng chạy ra khỏi nhà giam với ta không?”

Khi nàng mười ba tuổi, hắn gọi nàng là Công chúa.

Trước mười chín tuổi, hắn gọi nàng Điện hạ.

Hai mươi mốt tuổi, lần cuối cùng hắn gọi là Bệ hạ.

Tần Tương không biết nàng động lòng với hắn từ khi nào, nàng chỉ biết từ khi nhận thức được áp lực đè nặng lên vai, đồng nghĩa với bốn bức tường cung điện sẽ mãi mãi như lồng chim vây lấy cuộc đời nàng, người nàng muốn cùng thoát ra chính là hắn.

Khi nàng hỏi, hắn đã lựa chọn im lặng.

Tần Tương biết đó là câu trả lời tốt nhất vì rốt cuộc chính nàng sẽ chẳng thể buông bỏ được huyết thống và trách nhiệm.

Hoa Du, sủng thần của Huyên Văn Đế - mẫu thân của Tần Tương. Mặc kệ triều thần thổi gió dị nghị nghi ngờ, nàng tin vào mắt nhìn người của mình. Sau này hắn trở thành mưu thần cho Tần Tương từ khi nàng còn là công chúa đến khi nàng kế vị lên ngôi.

Từ một cô nương khát khao tự do, không ham mê quyền lực, trải qua mất mát trui rèn, nàng đã lột xác trở nên quyết đoán kiên nghị. Nhưng Tần Tương biết nàng vẫn không thích hợp làm Hoàng đế, nàng không có thủ đoạn thiết huyết vô tình như mẫu thân. Vẫn là Hoa Du thay nàng ngăn trở âm mưu quỷ kế, thực hiện những thứ khiến bàn tay vấy bẩn.

Khi ông trời từ từ cướp đi sức khỏe của nàng. Tần Tương cố gắng chống đỡ vài năm, cái chết đối với nàng thật ra không quá đáng sợ, chỉ có Hoa Du kia khiến nàng luyến tiếc không nỡ.

Tần Tương cũng không biết nàng tin tưởng, phụ thuộc vào hắn vô điều kiện từ khi nào nhưng giây phút nhận thức được sự lừa dối của hắn, hận ý nàng tràn ngập trong lòng, Tần Tương hỏi hắn một câu “Vì sao?”

Đáp lại nàng cũng là sự im lặng.

Lần này sự im lặng của hắn đồng nghĩa với sự sụp đổ của nàng.

Thì ra thời gian bọn họ làm bạn ở Tuyên Quốc, cùng nhau vượt qua năm tháng khó khăn nhất đều là một bàn cờ do chính tay hắn sắp xếp.

Giờ đây khi Tần Tương mất đi tất cả, Hoa Du nói hắn cứu nàng, giữ lại một mạng cho nàng. Hắn dùng trọn phần đời còn lại bù đắp cho nàng, chỉ nguyện nàng quên đi chuyện cũ, bọn họ cùng nhau làm lại từ đầu, bên nhau không rời không bỏ.

Quên? Thật sự có thể quên đi sao?

Cũng như khi xưa không thể vượt qua được bức tường cung cấm, giờ đây thứ trói buộc nàng là lòng thù hận, là lời hứa với mẫu thân phải bảo vệ giang sơn Tuyên Quốc thật tốt, bảo vệ cho thịnh thế mà phụ thân nàng gầy dựng nên. Đối diện với tấm chân tình muộn màng của hắn, nàng có thể quên đi tất cả sao?

Đúng, Tần Tương yêu Hoa Du, yêu đến thù hận ngập tràn vẫn chọn không đắn đo mà cứu mạng hắn.

Hoa Du cũng yêu Tần Tương, từ rất lâu trước đây. Hiện tại đối diện với ánh nhìn lạnh nhạt của nàng, hắn thừa nhận hắn hối hận rồi. Nếu có thể quay ngược lại thời gian, hắn nguyện buông bỏ danh vọng, quyền lực cùng nàng cao bay, đến nơi nàng muốn, thực hiện nguyện vọng tự do của nàng mà hắn bỏ lỡ sáu năm trước.

Nhưng muộn là muộn. Chỉ tình yêu thôi không đủ xoá nhoà mọi thứ, tất cả đều ngăn cản Hoa Du và Tần Tương ở bên nhau.

Thôi thì Tần Tương vẫn là chọn lấy thân phận và trách nhiệm của mình, dù chẳng thể thực hiện được trọn vẹn lời hứa nhưng kiếp này nàng muốn dành hết cho lãnh thổ Tuyên Quốc, cho thịnh thế trong ước vọng của mẫu thân, trong chấp niệm của nàng.

Cuối cùng lại cũng chỉ có Hoa Du an ủi nàng, nói cho nàng biết cố gắng của nàng không vô ích, chỉ là nàng không biết chính mình tốt biết bao nhiêu. Trải qua hết thảy mọi thứ, không oán không hờn, hắn nhớ nàng, chỉ muốn gặp nàng thôi.

Thời khắc kết thúc kiếp này nguyện ở cạnh nàng ước hẹn gặp lại kiếp sau.

***

Một áng văn cổ đại không dài, tình tiết không quá logic hay rõ ràng. Nữ chính có thể nhìn như rất quật cường nhưng thật ra yếu đuối nhất chính là nàng.

Edit không thật sự mượt mà nhưng cảm giác màu sắc cổ đại vẫn được bảo toàn, chú thích rõ ràng, đầy đủ.

Không khí ngột ngạt tràn ngập từng câu chữ như chính những thứ giam cầm nữ chính, ngăn cản nàng tự do thực hiện mong muốn của mình dù chỉ một lần. Nên mình nghĩ cảm giác người đọc khi đọc truyện sẽ không quá thoải mái. Nhưng một kết thúc không trọn vẹn cho tất cả có khi lại là gia vị cay nồng đặc biệt lướt nhẹ qua tâm trạng mỗi người.

____

“...” Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Nguyệt

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết.

BÌNH LUẬN