logo
REVIEW>> THÍNH HẠ
thinh-ha
Tìm truyện
Donate

THÍNH HẠ

Tác giả:

Lộc Linh

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 52

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1499

Thầm thương trộm nhớ một người là cảm giác như thế nào?

“Yêu thầm một người cũng giống như đeo tai nghe và mở nhạc thật to. Người ngoài nhìn thấy thật tĩnh lặng, nhưng chỉ có ta mới biết bên trong điên cuồng gào thét như thế nào.” (*)

Trong mắt mọi người, Giang Tố luôn là một ngôi sao sáng rực rỡ. Ngoại hình nổi bật, thành tích học tập xuất sắc, nên chẳng có gì lấy làm lạ khi anh được rất nhiều bóng hồng vây quanh.

Nhưng Giang Tố sẽ chẳng bao giờ biết được, trong số những cô gái đó lại có một Thẩm Thính Hạ thầm thương trộm nhớ anh chỉ vì một chiếc áo khoác đồng phục. Cũng sẽ không thể nào biết rằng, chỉ một hành động tùy ý đưa áo khoác mình ra của anh đã trở thành thời điểm bắt đầu cho khoảng thời gian yêu thầm dài đằng đẵng của người con gái ấy.

Song, yêu thích một người quá ưu tú xuất sắc lại khiến cho Thẩm Thính Hạ trở nên tự ti khi nhìn lại bản thân. Ngoại hình cô chẳng phải kiểu quốc sắc thiên hương, thành tích học tập cũng chẳng hề thuộc top nổi bật. Anh là ánh nắng vàng chói chang, cô lại là đám mây đen mờ nhạt chẳng ai biết đến. Anh và cô như hai đường thẳng song song cách biệt, chẳng có lấy một điểm nào giao nhau.

Dẫu biết người kia ở một thế giới hoàn toàn khác biệt với mình, thế nhưng cô vẫn không thể ngừng âm thầm để ý đến anh. Để rồi bóng hình ấy ngày càng in sâu vào trong tâm trí cô, cũng trở thành điểm tựa tinh thần duy nhất của cô trong thời kỳ cấp ba cạnh tranh đầy khắc nghiệt.

Càng yêu thích anh cô lại càng thêm cố gắng nỗ lực, trở thành phiên bản tốt hơn của chính cô.

Cô biết bản thân chỉ là học sinh chuyển trường đến, không thích nghi được với môi trường xung quanh, không giàu năng lượng như bạn bè cùng trang lứa, nhưng trong lòng lại luôn khát khao và hy vọng mình sẽ trở nên tốt hơn. Chẳng mơ ước xa vời rằng Giang Tố sẽ nhìn thấy mình, chỉ cần được tiến đến gần anh thêm một chút là cô đã thấy mãn nguyện.

“Yêu thầm là dùng chút ngọt ngào để xóa nhòa rất nhiều sự im lặng, sự chua xót trong lòng và những lần mất mát rời đi.”

Cô luôn trân quý những phút giây cùng hít chung một bầu không khí với anh, dù trong tầm mắt anh cô chỉ là một người qua đường mơ hồ không rõ họ tên, nhưng đối với cô đó là niềm vui cả ngày dài. Cô tham lam hy vọng những ngày tháng như thế này sẽ kéo dài mãi mãi, dù rằng cô chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa.

Thế nhưng ông trời lại chẳng chiều lòng người, rồi cũng có một ngày đoá hướng dương rực rỡ ấy phải rời đi. Anh trở thành nam chính của một bộ phim, trong khi cô vẫn chỉ là một thiếu nữ cấp ba mờ nhạt. Vẫn là gương mặt ấy, giọng nói ấy, nhưng mọi thứ đã trở nên hoàn toàn khác biệt so với ban đầu.

Giang Tố càng ngày càng tỏa sáng, trở thành ngôi sao tương lai rộng mở, là huyền thoại trong mắt bạn bè, là niềm tự hào của thầy cô.

Nhưng người Thính Hạ cô thương đơn giản chỉ là một cậu thiếu niên thoải mái trong bộ đồng phục trắng, giờ ra chơi thích cầm chai nước ngọt màu quất, đứng tựa vào gốc cây cười nói vui vẻ.

Không hề liên quan đến danh phận vẻ vang của anh, chỉ là từ sâu bên trong chính con người anh mà thôi.

Ngày anh bị tai nạn nghiêm trọng, đã có một cô gái âm thầm cầu xin Thần Phật mong rằng anh sẽ tỉnh lại. Dù rất sợ tối và nhát gan, nhưng cô vẫn cố gắng thực hiện lời hứa của mình với ngài, rằng nếu anh vượt qua kiếp nạn này cô sẽ quét tước, sửa sang, thờ phụng ngài trong vòng 4 năm.

Dù cho anh chẳng hề hay biết gì.

Dù cho cuộc đời rạng rỡ như ánh ban mai của anh cô sẽ chẳng thể, cũng không có cách nào tham gia vào được…

Từ đầu đến cuối hai người đã không thuộc về nhau, những nỗ lực để đến gần anh hơn của cô cuối cùng cũng sẽ tan thành bọt nước, chi bằng bản thân đừng nên mơ mộng hão huyền.

“Có lẽ chàng trai bạn thích năm 17 tuổi chính là sự bỏ lỡ.”

Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua, Thẩm Thính Hạ của năm 24 tuổi đã “vịt hóa thiên nga”, trở thành phiên bản xuất sắc hơn của chính mình vào năm 17 tuổi đó. Cô xinh đẹp và tự tin hơn, cũng rèn cho bản thân tính kỷ luật và không ngừng nỗ lực. Duy chỉ có một thứ không thể nào thay đổi, đó chính là tình cảm cô dành cho anh.

“Cô đã gặp rất nhiều người, nhưng vì thích anh nên luôn cảm thấy không thể thích bất cứ người nào khác.”

Nhưng Thính Hạ chẳng bao giờ nghĩ tới mình lại có cơ hội gặp lại Giang Tố, còn trở thành họa sĩ hỗ trợ làm việc trong đoàn làm phim của anh. Điều bất ngờ hơn cả chính là, bản thân Giang Tố cũng đang dần phải lòng trước cô hoạ sĩ có vẻ ngoài xinh xắn dịu dàng ấy.

Thậm chí còn dùng mọi cách để theo đuổi, để có được sự chú ý của cô.

Cô họa sĩ ấy làm việc vô cùng có tâm, đối xử với tất cả các diễn viên bình đẳng. Cô như loài cỏ cây dồi dào sức sống, bất kể là hoàn cảnh ra sao, chúng vẫn luôn sinh trưởng một cách kiên cường.

Khiến cho anh càng ngày càng mê mẩn.

Dù ở trong giới showbiz đã lâu, hợp tác với không ít nữ diễn viên xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Tố rung động trước một người. Sau nhiều lần “tấn công mạnh mẽ”, dù trải qua không ít thất bại, cuối cùng anh cũng đã ôm được người đẹp trong tay.

Anh phát hiện ra, giữa cô và anh có vô vàn điểm chung. Hai người cùng học chung trường, chung một dãy hành lang, đều yêu thích nước ngọt Bắc Băng Dương luôn cháy hàng tại khu bán đồ ăn vặt. Cứ tưởng rằng đó chỉ là vô tình trùng hợp, nhưng sau này anh mới biết, cô đã thầm thương trộm nhớ anh từ lâu lắm rồi.

“Giang Tố, năm 17 tuổi đó, người em ngắm nhìn vô số lần cách dãy hành lang rộng rãi là anh.”

Đến bây giờ Giang Tố mới nhận ra - Hóa ra dãy hành lang vừa hẹp vừa gấp gáp mỗi khi đi qua trong trí nhớ anh lại là chiếc cầu nối dài đến với anh đối với Thẩm Thính Hạ.

Vậy thì hãy để anh dùng tình yêu của mình bù đắp lại khoảng thời gian thanh xuân đầy nuối tiếc đó.

Giang Tố năm 17 tuổi đã bỏ lỡ Thính Hạ một lần, thì Giang Tố năm 24 tuổi sẽ dùng hết quãng đời còn lại để yêu cô.

Thật lòng mà nói những câu chuyện yêu thầm luôn có sức hút mãnh liệt đối với mình, và “Thính Hạ” cũng không phải là ngoại lệ. Đây không chỉ là câu chuyện về một cô gái thầm thương trộm nhớ một chàng trai, mà còn là hành trình “phá kén” để trở thành một phiên bản xuất sắc hơn chính mình ngày hôm qua của nữ chính Thẩm Thính Hạ.

Chính bởi một Thính Hạ đầy tự tin nổi bật của hiện tại đã khiến trái tim Giang Tố rung động không thôi. Nam chính đích thị là một mẫu đàn ông lý tưởng, một khi đã xác định ai thì sẽ chung thuỷ với người đó đến cùng.

Sau bao tháng năm yêu thầm, cuối cùng những nỗ lực khi xưa của Thính Hạ đã được đền đáp, chàng trai cô yêu năm 17 tuổi giờ đây đã chạy về phía cô.

“Kết thúc tốt đẹp nhất cho tình yêu thầm kín đó là…

Anh đáp lại tất cả những mong đợi ban đầu của em.

Sinh thời được đền đáp mong muốn.”

____

(*): Trích những câu nói yêu thầm, nguồn sưu tầm

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: An Tĩnh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN