logo
REVIEW>> THÌ RA ÔNG “THẲNG” NHƯ NÀY
thi-ra-ong-thang-nhu-nay
Tìm truyện
Donate

THÌ RA ÔNG “THẲNG” NHƯ NÀY

Tác giả:

Tuyên Lê

Reviewer:

AI_Diên Vĩ

Độ dài: 45

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 314

Tớ đã bối rối rất lâu khi viết bài review này. Đơn giản là bởi dù truyện rất hay và hài nhưng nếu được review theo kiểu tóm gọn nội dung thì nó lại trở nên nhạt thếch. Tớ có thể tóm tắt bằng một câu thôi: chuyện tình của đôi compa cong cong mà cứ ngỡ mình thẳng như cột điện.

Vậy nên, bài review dưới đây đơn giản là ghi lại những cảm xúc rất riêng mà truyện đã để lại trong tớ thôi nhé.

***

Nếu bạn là học bá chuyển đến lớp của “thường dân”, bạn sẽ được cả bọn cung phụng như idol.

Nếu bạn chuyển đến ở cùng kí túc xá với đại ca trường, chắc hẳn nỗi lo không biết bao giờ bị tên kia đấm cho tòe mỏ sẽ đeo bám bạn suốt những tháng ngày đi học.

Đoàn Tinh Ngôn đã trải nghiệm cả hai tình huống trên với thái độ khá dửng dưng. Đơn giản là bởi cậu nhận ra Hạ Hà rất ngáo, trí thông minh cũng không được cao cho lắm. Một loại gạo nuôi trăm loại người. Không biết từ bé đến lớn tên này ăn gì mà lại có cấu tạo não khác thường như vậy

Tính tình Đoàn Tinh Ngôn khá lạnh nhạt nhưng lại luôn bị Hạ Hà chơi nhây đến mức mất bình tĩnh. Từ khi quen biết hắn, cậu bị lôi vào vô số tình huống dở khóc dở cười. Mạch truyện được kể bằng lời tự thuật đầy bất đắc dĩ của Đoàn Tinh Ngôn, nhưng tớ lại cảm nhận được trong đó có sự ấm áp, có niềm hạnh phúc và đôi chút cảm xúc chẳng thể nói nên lời.

Thế giới của Hạ Hà rất khác với thế giới của Đoàn Tinh Ngôn. Hạ Hà sinh ra trong gia đình giàu có, bố mẹ lại yêu thương hết mực nên tính cách hắn vừa tươi sáng lại vừa nhân hậu. Đoàn Tinh Ngôn mất mẹ từ nhỏ, tình yêu của bố dù dành trọn cho cậu nhưng chẳng thể lấp đầy khoảng trống ấy. Cậu cũng đã quen với cảm giác một mình sinh hoạt, một mình gánh vác, một mình lặng lẽ đến trường.

Chính Hạ Hà đã kéo cậu hòa nhập với bầu không khí vui tươi của lớp học, giúp cậu có thêm những người bạn tốt. Tình cảm giữa họ từ việc quen thuộc với sự tồn tại của nhau dần dần trở thành tình yêu.

“Mỗi người đều có một chiếc xương sườn bị đánh rơi ở góc nào đó trên cõi đời này. Tìm thấy rồi, ta sẽ trọn vẹn hơn.”

Hạ Hà là khúc xương sườn còn thiếu của Đoàn Tinh Ngôn. Dù khúc xương này hơi hâm hâm tí, thỉnh thoảng còn lên cơn ghen, dỗi, rồi giận hờn vu vơ thì cậu vẫn rất trân trọng hắn.

Toàn bộ câu chuyện là bức tranh tổng thể về đời sống học đường trong sáng, ngây ngô của Đoàn Tinh Ngôn, của Hạ Hà và bè bạn – những thiếu niên vô tư chưa biết thăng trầm của cuộc đời. Đọc đên câu chữ cuối cùng của truyện, trong đầu tớ bất giác hiện lên cụm từ “Niên thiếu hữu vi” – tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Mỗi người chúng ta, ai cũng đều phải mang gánh nặng ngàn cân mà trưởng thành. Thế nhưng, chỉ cần có người ấy, trưởng thành chẳng còn quá đáng sợ nữa. Tảng đá trên vai, vì có người, mà cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Chờ đón Hạ Hà và Đoàn Tinh Ngôn là con đường tương lai rực rỡ phía trước. Họ có ước mơ hoài bão và còn có nhau, hạnh phúc vẹn toàn.

***

Mạch truyện rất nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần hài hước. Tớ chọn bừa một đoạn trong truyện thôi cũng đã thấy hài rồi. Cách hành văn của editor hết sức giản dị, gần gũi và mặn mòi. Xét về độ thuần Việt, tớ xin phép chấm 10 điểm. Hy vọng bạn không bỏ qua bộ truyện này vì nó được kể bằng ngôi thứ nhất, mình cùng đọc thử một đoạn trích nhé. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ <3

Tiết truy bài buổi sáng, tôi vừa đi vệ sinh về thì thấy nhung nhúc một đống người đang châu đầu vào bàn học của tôi không biết làm gì. Hạ Hà ngồi thẳng lưng trên ghế, mặt hướng về bàn học của tôi, tay cầm một tờ giấy. Tôi đến gần xem thì thấy là tờ giấy kiểm tra toán cuối tháng của tôi.

Hạ Hà nheo mắt, tay nâng tờ giấy thận trọng như cầm chiếu chỉ Vua ban. Tôi cạn lời, “Cậu làm gì đấy?”

Hạ Hà: “Điểm này chói quá, ôi mắt tôi, mù mất.”

Tôi cầm bài thi qua xem, 150 điểm, nào có gì bất ngờ, quá là bình thường. Nhưng các bạn thì không cho là vậy, bọn họ đại để… chưa thấy bài thi được điểm tối đa bao giờ thì phải? Lớp tôi học trước kia mặt bằng chung điểm khá cao, nên tôi chưa từng được trải qua màn ánh mắt như lễ rửa tội thế này.

Hứa Đa nói, “Tớ có thể sờ bài thi đạt điểm tối đa này một cái được không?”

“… Sờ đi.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tree

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN