Tác giả:
Ôn Huyền
Reviewer:
AI_Nguyệt Quý
Designer:
AI_Bích Sơn
Độ dài: 39
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 829
Giới thiệu:
Trong mắt người ngoài, Bùi Thừa Dụ trước khi kết hôn giống như con sói hoang dã, ngông nghênh ngang tàng lại khó bảo.
Bùi Thừa Dụ sau khi kết hôn, giống như chú chó ngoan ngoãn biết nghe lời, đối với Giang Thấm Hòa vừa kiêu ngạo vừa thích "ăn giấm", đối với người ngoài thì lại dùng ánh mắt hung hăng dữ tợn.
Bạn bè trêu chọc ầm ĩ, Bùi Thừa Dụ mà cũng có ngày bị thua thế này.
Bùi Thừa Dụ chậm rãi cầm điện thoại lên xem thời gian, sau đó quẳng ra một câu "Tôi phải đi đón vợ tôi về nhà rồi", nói xong thì nghênh ngang bước đi.
Chỉ còn lại mấy người bạn sững sờ tại chỗ, giây tiếp theo mới thở dài một hơi.
Bùi Thừa Dụ như này là đã trở thành hình mẫu của người đàn ông có đạo đức rồi sao...
Giang Thấm Hòa vốn cho rằng trong cuộc đời mình chỉ có hai đóa sơn trà trắng.
Một đóa là tác phẩm của mẹ, một cái là bản mô phỏng của mình
Vậy mà Bùi Thừa Dụ lại làm ra đóa hoa thứ ba cho cô.
Đường thêu mũi chỉ lung tung, chẳng thể nhận ra được nét đẹp, có nhìn như nào cũng không thể xem là một tác phẩm đạt tiêu chuẩn,
Ngày đó lúc cô nhận lấy, nước mắt rơi đầy mặt.
Người ấy hôn rồi lại hôn cô, "Anh không muốn làm em khóc, em đừng khóc."
*
Bùi Thừa Dụ và Giang Thấm Hòa bắt đầu cuộc hôn nhân của mình vô cùng đơn giản, không xem mắt tìm hiểu mà cũng chẳng gặp mặt người lớn. Cả hai người họ tưởng chừng không bao giờ có điểm chung tiếp xúc, vậy mà duyên trời run rủi, Giang Thấm Hòa trở thành cô giáo riêng của bà nội Bùi Thừa Dụ.
Số trời đẩy đưa, để giữa lúc Giang Thấm Hòa rối ren giữa bao khó khăn, quyết định đưa ra một đề nghị táo bạo, và đáng ngạc nhiên đó là đề nghị này được Bùi Thừa Dụ tán thành. Từ thời điểm ấy, hai người như hai màu đen trắng, từ từ giao hòa với nhau dưới một mái nhà chung, ngôi nhà mang tên “Minh Thủy Loan”.
Người ngoài suy nghĩ đơn giản, là Giang Thấm Hòa nhắm mắt đưa chân, đánh liều với hạnh phúc cả đời mình vào tay anh chàng công tử nhà đại gia tính tình khó chiều. Nhưng chẳng ai biết, cuộc hôn nhân này vốn là ước mơ thành sự thật, mỗi một ngày được cùng cô trải qua là một ngày hạnh phúc của Bùi Thừa Dụ.
Khắp Cảnh Xuyên ai ai cũng nghe đến danh tiếng cậu ba nhà họ Bùi, phong thái đĩnh đạc, vừa có trình độ vừa có khí chất, gia thế hiển hách khó ai sánh bằng, giữa lúc tuổi trẻ thịnh vượng lại chấp nhận đưa chân vào nấm mồ hôn nhân, miệng truyền miệng đồn đãi về cô vợ tài ba như nào mới có thể trói buộc trái tim người đàn ông hoàng kim như Bùi Thừa Dụ.
Khó ai ngờ được, người con gái ấy chẳng phải cô gái con nhà danh giá cao sang, Giang Thấm Hòa, mẹ mất sớm, bố không kịp chờ mồ mẹ xanh cỏ đã đi bước nữa, đã vậy còn công bố cả cô em gái cùng cha khác mẹ tuổi tác ngang bằng cô.
Đó chưa phải điều bi kịch nhất với Giang Thấm Hòa, bởi vì dù cho cô chỉ trông mong một cuộc sống bằng phẳng có thể kế nghiệp được nghề thêu của mẹ, người bố ruột kia cũng chẳng bao giờ chịu để cô yên, dăm bữa nửa tháng đã tìm tới cửa quấy phá, chèn ép cô.
Mong manh yếu ớt, Giang Thấm Hoà cắn răng chịu đựng hết lần này tới lần khác, vì dù tệ bạc ông ta vẫn là bố, và cho dù cô có năn nỉ ông ta như nào, thì ông ta vẫn không đưa cho cô kỷ vật của mẹ, đóa sơn trà trắng thêu tay duy nhất của mẹ…
Bức thêu ấy là bảo vật duy nhất mẹ để lại cho cô, từng đường kim mũi chỉ, những nét uốn lượn bà muốn con gái học hỏi, nơi đóa sơn trà trắng ấy, Giang Thấm Hoà không chỉ nhìn thấy tài nghệ kỹ thuật điêu luyện của mẹ, mà còn là ánh mắt đượm buồn cho số phận long đong bạc mệnh của bà.
Giang Thấm Hoà đau đáu một nỗi khổ sở, bố mẹ là minh chứng cho tình yêu nam nữ đáng trân trọng, mẹ vì bố hy sinh mọi mặt, cớ làm sao một người đàn ông rõ ràng ban ngày vừa âu yếm vợ con, tối đến đã trở mặt ngọt ngào cùng người phụ nữ khác? Cô thấy ghê tởm, một cảm giác kinh sợ cho người đàn ông mặt người dạ thú, miệng sẵn sàng thốt lên những lời dụ dỗ, nhưng rồi chẳng mấy chốc sẵn sàng trở mặt và hất đổ tất thảy.
Những hình ảnh hiện thực và quá khứ đan xen, làm trái tim và cả khối óc Giang Thấm Hoà trở nên mịt mờ và run sợ, môi miệng cô không dám nhắc đến hai chữ “tình yêu”...
*
Trong tất cả các giác quan của con người, thị giác là một bộ phận vô cùng đặc biệt, rõ ràng là vật hiện thực nhưng thông qua đó, người ta lại còn có thể cảm nhận được một sức mạnh hữu hình nào đó, thỉnh thoảng chỉ là một tia sáng nhỏ nhưng cũng đủ để thu hút thần trí của một người phải vấn vương dài lâu…
Nếu có ai hỏi, liệu rằng trong cuộc đời Bùi Thừa Dụ từng có khoảnh khắc nào là minh chứng cho hạnh phúc? Có chứ, đó là giây phút Giang Thấm Hoà đưa ra lời đề nghị, rằng anh có chấp nhận kết nối cuộc đời anh với cuộc đời cô.
Một người hồ hởi hạnh phúc nhưng ngượng ngùng không nói nên lời, người kia thì tự ti, rụt rè, cùng đường bí lối nên không dám chia sẻ cùng ai, kết hôn với anh, cô gái yếu đuối Giang Thấm Hoà có thêm một “tấm khiên” che chắn, dẫu là trên danh nghĩa nhưng ít nhiều gì cũng giúp cô chống đỡ phong ba bão táp.
Giang Thấm Hòa bị sự tự ti bao phủ, vậy nên suốt những tháng ngày chung nhà với Bùi Thừa Dụ, cô không hề nhận ra, ở một góc phòng kia, có ánh mắt da diết trông ngóng cô trò chuyện, nơi bàn ăn kia, có người dù bôn ba trăm bề công việc, vẫn cố gắng trở về cùng cô ăn bữa cơm yên bình. Tình cảm dành cho cô là sự trân trọng cao quý, cho nên anh tình nguyện vì cô mà giữ khoảng cách, chấp nhận làm một “người bảo vệ”, để trái tim cô từ từ cảm nhận được phương hướng, nhận ra tình yêu của anh.
*
“Thêu xuân tâm” nhẹ nhàng như một cơn gió, ban đầu sẽ khiến người đọc cảm thấy có chút lạnh lẽo vì sự bạc bẽo giữa những con người ruột thịt, rành rành là bố ruột nhưng ngang nhiên đàn áp tư tưởng, khiến cho Giang Thấm Hòa vốn là một cô thiếu nữ trẻ trung sinh động, dần dà bị hiện thực dẫm đạp, đi đến bước đường cùng.
Kết hôn là chuyện hệ trọng của cả đời người, Giang Thấm Hòa phải đối mặt với khó khăn tới mức nào, để cô phải đưa quyết định chóng vánh đến thế?
Không ai có thể hiểu được, bởi chưa từng có ai đặt bản thân mình vào vị trí của cô, nếm trải những khó khăn vất vả trên con đường trở thành người thợ thêu lành nghề. Người khác ức hiếp Giang Thấm Hoà, cô lùi một bước, tước đoạt bảo vật trong tay cô, cô lại lùi thêm hai bước nữa, nhưng đe dọa phá tan cơ nghiệp của mẹ và bà ngoại, đó chính là giọt nước tràn ly khiến cô phải phản kháng.
Về phần Bui Thừa Dụ, hơn hai mươi năm cuộc đời, Bùi Thừa Dụ chưa từng e dè bất kỳ một người nào, cuộc sống đủ đầy được người người vây quanh đã góp phần tạo nên một Bùi Thừa Dụ ngạo nghễ với đời.
Thế giới xoay đảo vào ngày hôm ấy, khoảnh khắc ánh mắt Bùi Thừa Dụ vô tình chạm phải đôi mắt ướt át biết nói của Giang Thấm Hòa, chỉ một phần nghìn giây, nhưng cũng đã đủ khiến một kẻ thông minh nhận ra con tim mình từ từ lỗi nhịp.
Thích cô, Bùi Thừa Dụ tự kiềm chế, gã trai ngang tàng dần biến mất, thay vào đó là người đàn ông chỉnh chu, hết giờ làm việc sẽ nhanh chân về nhà, khi say rượu sẽ biết gọi vợ đến đón, biết nhận ra sự thay đổi cảm xúc khi vợ buồn hoặc vợ vui.
Cả câu chuyện không quá nhiều sóng gió, cả hai người đều thuộc dạng khó bày tỏ cảm xúc, cộng thêm yếu tố cưới trước khi có tình cảm, đôi lúc sẽ có vài phân đoạn khiến người đọc bất bình vì cách xử lý của cả hai còn yếu kém, bài học nào cũng cần quá trình học tập và thực hành, hành trình nào cũng cần có sự trải nghiệm, tựu chung chính là kết quả sau cùng mà người đọc được chiêm nghiệm.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved