logo
REVIEW>> THÊ TỬ CỦA BỀ TÔI TRUNG THÀNH
the-t-cua-be-toi-trung-thanh
Tìm truyện
Donate

THÊ TỬ CỦA BỀ TÔI TRUNG THÀNH

Tác giả:

Mộ Tự

Độ dài: 137

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 985

Con người sinh ra vốn dĩ đều có xuất phát điểm giống nhau, thứ tạo nên sự khác biệt cho cuộc đời của họ và rất nhiều đời sau ấy, chỉ là cách họ lựa chọn.

Vì cuộc sống vốn là như thế mà, đó là thứ được tạo nên bởi một chuỗi các sự lựa chọn. Mỗi một lần như thế, con người ta lại bước sang một con đường khác nhau, rẽ vào những vận mệnh khác nhau.

Ở một nơi thôn trấn nọ, có một nữ tử tên Lăng Ngọc. Nàng là một nữ tử rất đỗi bình thường, nàng cũng như những nữ tử khác, lớn lên, thành thân, sinh con rồi phụng dưỡng gia đình nhà chồng.

Nhưng cuộc đời của nàng lại không hề được yên bình như những người khác. Trượng phu của nàng vốn cũng là một người hết lòng vì gia đình, trượng nghĩa đứng đắn. Nhưng rồi cũng chính vì vậy mà khi lăn lộn kiếm sống nuôi gia đình đã chẳng may bỏ mình.

Trụ cột trong nhà đột nhiên ngã xuống, một mình Lăng Ngọc phải chăm lo cho nhà chồng. Nào ngờ đâu, thời thế lại bất chợt thay đổi, c hiến t ranh ập tới, em chồng trộm tiền bỏ chạy. Giữa cảnh loạn lạc lại chỉ còn một nữ tử yếu đuối phải đèo bòng đứa con thơ và người mẹ chồng ốm yếu.

Cuộc sống như vậy vốn đã rất khổ sở, mà trong hoàn cảnh của Lăng Ngọc thì càng khổ sở hơn. Cứ ngỡ nàng sẽ phải sống cả đời như thế cho đến khi nào sức cùng lực kiệt, nhưng ai biết được trong lúc đuổi theo đứa em chồng k hốn n ạn, Lăng Ngọc vô tình vấp ngã bỏ mạng.

Người ta thường hay có câu, chuyện xui chưa chắc đã là chuyện xấu, như tái ông mất ngựa, cuối cùng lại trong họa gặp phúc.

Khoảnh khắc ý thức cuối cùng của Lăng Ngọc biến mất, nàng cứ nghĩ đời nàng thế là xong.

Nhưng khi nàng mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Nàng sống lại rồi, mà còn sống lại vào thời điểm trượng phu của nàng vẫn còn sống, bé Đá con nàng cũng mới chào đời chưa lâu. Một sự việc khó tin đến thế nhưng lại rơi ngay trên người nàng.

Được sống lại cũng giống như được trao cho một cơ hội mới. Nàng tuy vẫn chỉ là một nữ tử bình thường như trước nhưng nàng sẽ không bao giờ để bản thân bước lên con đường cũ một lần nữa.

Nàng đã từng, từng chỉ đơn thuần muốn bản thân có một cuộc sống tốt hơn, muốn con nàng được lớn lên trong hoàn cảnh yên bình. Nhưng dần dần nàng phát hiện, muốn thay đổi thì không chỉ phải thay đổi bản thân, mà còn phải thay đổi cả những người xung quanh nàng nữa.

Trượng phu Trình Thiệu Đường của Lăng Ngọc không phải công môn quý tộc gì, chàng không học rộng hiểu nhiều, không thể so sánh với các công tử thế gia. Chàng chỉ là một nam tử bình thường nhất, lăn lộn kiếm sống để lo cho gia đình. Tuy chàng không có tài sản gì nhiều, nhưng chàng lại có một tinh thần trượng nghĩa, một trái tim ngay thẳng đến ngốc nghếch.

Đời trước của nàng đã chứng kiến chàng qua đời vì cái sự ngốc nghếch ấy như thế nào. Sau khi nàng quyết định phải giúp chàng tránh khỏi cái c hết định mệnh kia, nàng đã rất khéo léo khuyên chàng rất nhiều lần, rồi cũng giúp chàng đi sang một con đường mới.

Trình Thiệu Đường vốn làm việc ở một tiêu cục, quanh năm phải đi vận chuyển hàng, chuyến ngắn thì vài tuần, chuyến dài thì vài tháng nửa năm. Lăng Ngọc gả vào nhà họ Trình nhưng thời gian bên phu quân của mình lại chẳng có bao nhiêu. Sau đó, tình cảm chưa kịp bồi đắp thì chàng đã bất hạnh ra đi.

Lăng Ngọc là một nữ tử cổ đại, nhưng nàng lại không câu nệ như những gì người ta thường hay nghĩ. Có lẽ do hoàn cảnh sinh sống, khi thường xuyên phải một mình lo liệu công to việc lớn nhà chồng, nên ở nàng có một cảm giác gì đó rất thoải mái, tự tại.

Nàng biết cách khéo léo nói lên suy nghĩ của mình, lôi kéo góc nhìn của người khác về cùng góc nhìn với mình. Nhưng khi nàng nói mãi mà cái tính vì nghĩa quên mình của phu quân vẫn không bớt đi được chút nào, nàng cũng sẽ giận dỗi.

Đời trước, nàng chẳng có mấy cơ hội được gần gũi cùng phu quân, nhưng đời này, rất nhiều chuyện đã đi theo một quỹ đạo khác, trong đó có cả tình cảm giữa nàng và phu quân.

Vẫn là cuộc sống đó thôi, sáng ra ngoài, tối về nhà, nhưng sự chung đụng và gần gũi lại dần dần kéo quan hệ của họ lại gần nhau hơn. Tình cảm giống như một đứa trẻ đang tuổi phản nghịch vậy, nếu tiếp cận sai cách, nó sẽ càng đi ngược lại với mong đợi. Nhưng nếu biết cách nhẹ nhàng vuốt ve, nó lại trở nên mềm mại một cách lạ thường.

Vậy nên mới nói, tình cảm là thứ có thể bồi đắp.

Mỗi ngày qua đi, cuộc sống lại tốt hơn một chút. Từ hai người phu phụ gia cảnh nghèo nàn, nào có ai ngờ sẽ có ngày được tiếp xúc với quý nhân, được quý nhân phù trợ, bước lên một địa vị khác? Đương nhiên, không có sự ưu ái nào đến một cách vô cớ, trong quá trình đó, Lăng Ngọc và Trình Thiệu Đường cũng phải đánh đổi rất nhiều, hy sinh rất nhiều. Nhưng sự ngay thẳng trong trái tim họ đã giúp họ vượt qua mọi ngờ vực và trở ngại mà bậc thánh nhân đưa ra.

Để cuối cùng, khi quay đầu nhìn lại, hóa ra, thuở tiếc rẻ từng hào từng cắc ấy đã trở thành một kí ức xa xôi. Câu chuyện của Lăng Ngọc và Trình Thiệu Đường chỉ là những ngày này tháng nọ của một cuộc sống bình thường thôi. Nhưng đâu phải cứ là cuộc sống bình thường thì sẽ nhàm chán, có những điều đặc biệt chỉ xuất hiện khi ta chịu kiên nhẫn dõi theo từng ngày nhàm chán ấy.

Cuộc sống có thể bình thường, nhưng ta lại có thể biến nó thành rực rỡ.

Trình Thiệu Đường đi đến cạnh cửa, chàng nghe thấy giọng nói dịu dàng của nương tử đang kể chuyện cho nhi tử vọng ra….

“Ngày xửa ngày xưa có một kẻ sĩ hết mực trung thành, sau khi hắn c hết đi, thê tử của hắn mang theo nhi tử và tất cả tài sản của hắn tái giá với người khác, từ đó về sau họ sống hạnh phúc suốt đời….”

[...]

“Nàng kể lại cho ta nghe, câu chuyện về kẻ sĩ trung nghĩa mà năm đó nàng kể cho bé Đá đi.” Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng thì thầm của nam nhân bên cạnh.

Nàng ngạc nhiên quay mặt sang, đón lấy ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định của chàng, một lát sau nàng nhoẻn miệng cười, dịu giọng kể.

“Ngày xửa ngày xưa có một kẻ sĩ hết mực trung thành, chàng chính trực, khoan dung, đối xử tử tế với cả mọi người, sau này chàng trở nên giàu sang phú quý, dẫu lăn lội trong quyền thế nhưng không bao giờ đánh mất bản tính của mình. Cho đến cuối cùng, thê tử và con cái của chàng đều tự hào về chàng.”

Trình Thiệu Đường ngây ngẩn cả người, thật lâu sau, chàng mới nở một nụ cười như trút được gánh nặng.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nàng fish

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN