logo
REVIEW>> THẾ HÔN
the-hon-0001
Tìm truyện
Donate

THẾ HÔN

Tác giả:

Hi Vân

Reviewer:

AI_Lâm

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 76

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 793

Núi hoang rừng sâu, gặp được nàng

Hiểm cảnh nhất sinh, chẳng từ nan

Cứu người không nghĩ ơn cầu báo

Đâu biết rằng…

Từ đó trong tim, chỉ có nàng…

Năm ấy, lúc được Thẩm Dao dùng chiếc ná bắn chim sơ sài cứu ra từ tay kẻ thù, Tạ Khâm còn chưa biết trên đời này lại có một loại tình cảm gọi là khắc cốt ghi tâm.

Chàng là Thủ phụ đương triều, trên vai là trách nhiệm quốc gia, trong tim là bá tánh. Từ lúc tài năng được bộc lộ, chàng chỉ chuyên tâm thực hiện lý tưởng của cuộc đời mình, cũng vì vậy mà trở thành điểm ngắm của biết bao khuê nữ thế gia chốn Kinh thành. Người đàn ông xuất chúng, nhan sắc thượng thừa, quyền cao chức trọng, ai mà không muốn.

Thế nhưng vào năm đó, sau khi không tìm được tiểu cô nương anh dũng cứu mình, Tạ Khâm đã trở thành một núi băng lạnh lùng, chỉ có công việc, không còn gì khác.

Cho đến ngày tình cờ gặp lại nàng. Chỉ cần một ánh mắt, Tạ Khâm liền biết cuộc đời của mình từ đây đã không thể tiếp tục bình lặng nữa.

Thẩm Dao là con gái thứ tư của Thẩm gia, không cần nói cũng biết, mẫu thân nàng Đoàn thị đã trông mong cái thai này là nhi tử đến nhường nào, đáng tiếc thay nàng không phải. Vừa thất vọng, lại nghe lời đạo sĩ, phu thê Đoàn thị không chút áy náy vứt bỏ nàng.

Bảy năm sống như một vong hồn ở Thẩm gia, và thêm mười năm sống như một kẻ dư thừa ở thôn trang, Thẩm Dao vốn đã không còn một chút kỳ vọng nào vào tương lai tươi đẹp sau này, bình yên là tốt rồi.

Tiếc thay, cái họ Thẩm này, là bọn họ cho nàng, họ vứt nàng đi thì được, chứ nàng thì không thể. Thế nên, sau mười năm ròng rã không một lời hỏi đến, họ lại đón nàng về Kinh, tìm cách gả đi để đừng vướng chân các thiếu gia cô nương Thẩm gia còn lại.

Thẩm gia cũng chẳng hy vọng hôn sự của nàng mang lại vẻ vang gì cho gia tộc, đừng làm bọn họ mất thể diện là tốt rồi. Tiếc thay, cho dù không muốn thừa nhận đứa con thừa thãi này, họ cũng không thể chối bỏ một sự thật, nàng quá xinh đẹp. Lại không phải là kiểu xinh đẹp dịu dàng phổ biến như khuê nữ Kinh thành, mà chính là loại xinh đẹp phóng khoáng tự nhiên của một loại khổng tước tự do, chứ không phải chim hoàng yến.

Chính vì vẻ đẹp độc đáo như vậy, mà ngay từ lúc vừa về đến Kinh thành, nàng đã lọt vào mắt của Thái tử, mà điều này lại đi ngược lại với ý định ban đầu của Thẩm gia, vì thế bọn họ liền tìm đủ mọi cách để phủi sạch quan hệ với nàng, một lần nữa.

Thẩm Dao có đau lòng không? Nói không đau là giả, nhưng nàng đã quen rồi. Chính vì vậy, cậy người không bằng nhờ chính mình, nàng lập sẵn kế hoạch, ngay trong ngày Thẩm gia làm tiệc “nhận” nàng làm con nuôi, Thẩm Dao quyết định huỷ dung.

Tiếc thay, kế hoạch chẳng những không thành, mà còn khiến cuộc đời của nàng rẽ sang một hướng đi hoàn toàn khác. Bởi một người là Tạ Khâm.

Một Tạ thủ phụ hiên ngang sừng sững, chỉ bằng một câu nói “Ta cưới”, đã khiến cho Thẩm gia không kịp vuốt mặt.

Làm thiếp cho Thái tử là một điều sỉ nhục đối với Thẩm gia, nhưng làm phu nhân của Thủ phụ dưới một người trên vạn người lại là chuyện khác, nhưng đáng tiếc, muộn một bước mất rồi.

Dường như vô tình, nhưng lại đầy cố ý, Tạ Khâm hỏi cưới Thẩm Dao ngay khi Thẩm gia công bố thiên hạ nàng là “con nuôi”, mà đứa “con nuôi” này cũng thuận nước đẩy thuyền, các người không muốn ta, ta đành phải nhận lời Tạ thủ phụ đại nhân mà thôi.

Thế là, trước ánh mắt phức tạp và lòng dạ hối hận sôi trào của Thẩm gia và Đoàn thị, Thẩm Dao nhẹ nhàng bước vào cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống với Tạ Khâm.

Nhưng Thẩm Dao là ai? Nàng không phải thiếu nữ khuê các dịu dàng không hiểu sự đời chốn Kinh thành, nàng chỉ là nữ tử lớn lên từ thôn trang, nàng có tài đức gì mà được Tạ thủ phụ để mắt đến?

Thẩm Dao là người thẳng thắn, nàng muốn biết tường tận mọi việc mới có thể tính các bước đi tiếp theo cho cuộc đời mình. Thế nên nàng hẹn gặp Tạ Khâm, thế mới biết được câu chuyện duyên phận nhiều năm trước giữa hai người. Thì ra là vì báo ơn cứu mạng, Tạ Khâm này cưới nàng cũng thật là thiệt thòi quá rồi.

Mà nàng thì không muốn người ta vì cứu mình mà phải hy sinh nhiều như vậy, thế nên Thẩm Dao lập ra khế thư, nêu rõ ba thoả thuận, vì bản thân nàng mà cũng là vì tương lai của Tạ Khâm. Một người tốt đẹp như chàng, không nên vì mình mà rơi vào vũng bùn này.

Đây là suy nghĩ của Thẩm Dao.

Lại không phải điều trong lòng Tạ Khâm. Trước khi đưa ra lời hỏi cưới, chàng đã điều tra tường tận mọi chuyện của nàng, cũng đã xác định không có giả, chỉ có thật. Có điều, với tính cách ngay thẳng của Thẩm Dao, chàng sợ mình nghiêm túc quá sẽ doạ nàng chạy mất, thôi thì cứ dùng kế hoãn binh đi đã.

Hai phu thê bước vào hôn nhân với hai suy nghĩ hoàn toàn khác nhau, cũng dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười vì cứ lọ mọ đoán ý của người kia. Nhưng mà cũng vì như vậy, họ dần dần hiểu được nhau, cũng dần dần nhận ra sự tồn tại của đối phương là một điều quan trọng.

Nhưng hoàn cảnh khác nhau, cách xử lý vấn đề cũng khác nhau. Thẩm Dao càng nhận ra nhiều điểm tốt của Tạ Khâm, nàng càng cảm thấy mình cần phải rời đi, để cho chàng tự do, để chàng gặp được người xứng với chàng hơn. Chính vì suy nghĩ như vậy, trong thời gian làm dâu Tạ gia, Thẩm Dao dùng hết năng lực của mình giúp Tạ gia xử lý các vấn đề nhức đầu khó nói. Kinh thành nhiều quy củ, nhưng nàng thì không. Mà lạ thay, đối với việc làm của nàng, Tạ Khâm chỉ có ủng hộ, chưa bao giờ trách cứ nửa lời. Cứ như vậy, uy tín của Thẩm Dao chỉ tăng chứ không giảm.

Mà nàng càng như vậy, Tạ Khâm lại càng không muốn giữ thoả thuận. Nếu như nói ban đầu thật sự cưới nàng là vì báo ơn, thì cũng không hoàn toàn đúng. Chàng là Thủ phụ, báo ơn có ngàn vạn cách, nếu như chàng không muốn thì chẳng ai ép được chàng. Cũng giống như cái đêm Thẩm Dao vô tình uống xuân dược đó, ngoài mặt thì chính là nàng “bắt nạt” Tạ Khâm, nhưng thực sự có ai “bắt nạt” người ta mà bản thân lại mệt đến c hết đi sống lại giống như nàng không?

Cứ tưởng là gà hoá ra chỉ là thóc.

Mà hạt thóc này còn bị ăn đến không còn mảnh trấu.

Nhưng hạt thóc lại sợ rồi, nàng cảm thấy dường như mình đã chạm đến một ranh giới nào đó, nhưng nàng cũng không dám nghĩ sâu hơn. Kinh nghiệm từ Thẩm gia cho nàng biết, tự mình đa tình chỉ có một kết cục đê hèn.

Thế nên, Thẩm Dao quyết định rời đi sớm hơn dự định, có điều, gà ăn được thóc thì gà đâu chịu nhịn nữa. Tạ Khâm phát hiện kế hoạch của thê tử bướng bỉnh nhà mình, liền lập tức vừa dụ dỗ vừa doạ nạt, cuối cùng giữ được nàng ở lại. Cũng nhân tiện, giữ được trái tim người nào đó.

Phu thê mà, cái miệng nói giả chứ thân thể lại thành thật, vượt qua được cái ranh giới mong manh kia, xem như là ngả bài rồi. Tình cảm dần dần được vun đắp, Thẩm Dao đã không còn ý định rời đi nữa, ngay cả khi người của Tạ gia tham sống sợ c hết đẩy nàng ra chịu trận. Trừ khi là Tạ Khâm không cần nàng, còn lại thì trong mắt nàng chẳng có gì đáng để nàng hối tiếc cả.

Đi tìm Tạ Khâm, thuận tiện lập luôn công trạng cho xứng với cái chức phu nhân Thủ phụ. Giống như lần trước đánh cho sứ thần tâm phục khẩu phục, lần này Thẩm Dao dùng biệt tài của mình phá vòng vây góp phần dẹp yên cung biến. Đây chẳng phải là phu thê đồng lòng thì là gì?

Đương nhiên kết cục thì ai cũng đã đoán được, người nên thưởng thì thưởng, kẻ đáng phạt phải chịu phạt. Nhà họ Thẩm sinh ra nàng nhưng hắt hủi nàng, bây giờ muốn bắt quàng cũng không nhìn xem sau lưng Thẩm Dao là ai. Đây là hậu quả mà họ phải gánh, không ai có thể trách nàng được.

Mỗi người có một số phận, Thẩm Dao đã phải chịu quá nhiều khổ sở rồi, ông trời lấy đi của nàng danh phận, tuổi thơ, tình cảm gia đình ấm áp, nhưng cuối cùng, đã bù đắp cho nàng một Tạ Khâm.

Như vậy đã đủ rồi.

Một chuyện tình đẹp được viết nên từ hoàn cảnh đầy mất mát và đau thương, chàng vì báo ơn mà cưới nàng, nàng vì không nơi nương tựa mà dựa vào chàng, trải qua mưa rền gió cuốn, đổi lại một đời một kiếp ở bên nhau.

Hỏi thế gian, duyên phận là gì?

Là gặp nàng, muốn mang đi giấu,

Là gặp chàng, nung nấu trái tim yêu.

***

*WARNING: Chính truyện thật sự kết thúc ở chương 57, 19 phiên ngoại là viết về một thế giới hoàn toàn khác, vẫn là Thẩm Dao và Tạ Khâm, nhưng mà… lạ lắm.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Xoài - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN