logo
REVIEW>> THẤY MÙA XUÂN
thay-mua-xuan
Tìm truyện
Donate

THẤY MÙA XUÂN

Reviewer:

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 48

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 3460

Nếu trong cuốn tiểu thuyết “Căn Bệnh Mang Tên Em” ta bắt gặp một Giang Vọng vì một tuổi thơ bất hạnh mà luôn phản nghịch, một Thời Niệm Niệm cô đơn, lạc lõng giữa chính nơi gọi là nhà. Hai con người mang trong mình nỗi đau thương tìm đến nhau, sưởi ấm cho nhau nơi tổn thương nhất. Thì ở đây tôi lại đau lòng thay cho một tình yêu đẹp nhưng lại không có một cái kết trọn vẹn...

Tình yêu là gì đến bản thân tôi cũng chưa từng hiểu hết. Là bao bọc, chở che, vỗ về, an ủi, yêu thương, chiều chuộng hay chỉ là những khoảnh khắc bình yên bên người mình yêu. Được bản vệ người ấy một cách chu toàn nhất. Tôi cũng không rõ nữa...

Hay giống như cái cách mà Ngụy Thanh Việt bảo vệ người con gái anh yêu.

Lần đầu tiên mà Giang Độ gặp Ngụy Thanh Việt là mùa xuân đẹp đẽ đâm chồi nảy lộc này. Lúc ấy trong mắt cô, Ngụy Thanh Việt chẳng khác nào tên du côn cả, một học sinh trường nghề không hơn không kém, chỉ suốt ngày biết đánh nhau. Nhưng điều có lẽ ám ảnh cô nhất đó chính là một người giống như bố anh đã ra tay đánh anh một cách tàn độc nhất.

Như cô không hề biết đằng sau ấy là cả nỗi đau mà Ngụy Thanh Việt phải gánh chịu. Gia đình không hạnh phúc, bố mẹ ly dị, anh trở thành chỗ trút giận của bố. Ngụy Thanh Việt từ nhỏ đến lớn đã nếm biết bao trận đòn roi từ người bố tàn ác này. Bạo lực gia đình đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng anh chẳng bao giờ có thể lành cả.

Cũng giống như Ngụy Thanh Việt, Giang Độ cũng có nỗi đau mà cô chẳng bao giờ có thể nói. Đáng lẽ cô sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên cuộc đời này nếu như không có sự việc đó xảy ra. Người mẹ đẻ ra cô đã bị x âm h ại t ình d ục nên mới có cô.

Ngay từ nhỏ cô đã thiếu đi hơi ấm của một gia đình. Thiếu đi hình bóng của người mẹ, hình dáng của người bố. Nhưng cô lại may mắn hơn anh bởi vì cô có ông bà ngoại yêu thương, vỗ về lấp đầy khoảng trống mà bố mẹ cô để lại.

Giang Độ sau bao nhiêu ngày cố gắng cô đã có thể đỗ vào ngôi trường cấp ba mơ ước của bao nhiêu bạn học sinh: ngôi trường Mai Trung. Ở đây cô lại gặp lại chàng thiếu niên ấy, cô cũng chẳng thể ngờ anh lại là học bá hàng thật giá thật đứng nhất kì thi vào Mai Trung mà cô khó khăn mới có thể đậu.

Như bao cặp đôi khác, Giang Độ Và Ngụy Thanh Việt là một cặp oan gia. Chỉ cần nhìn thấy Ngụy Thanh Việt ở bất cứ đâu, Giang Độ liền đi thật nhanh để tránh đụng mặt với anh. Nhưng Ngụy Thanh Việt luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp khó khăn, bị người khác quấy rối. Cũng từ đó hình ảnh người thiếu niên đã khắc sâu vào trong trái tim người thiếu nữ.

Giang Độ biết giữa cô và Ngụy Thanh Việt có rất nhiều khoảng cách. Anh là học sinh đứng đầu của toàn trường, là người mà biết bao nhiêu bạn nữ trong trường thích thầm. Còn cô, một người con gái rất bình thường, chỉ học giỏi mỗi môn văn thì có tư cách gì mà đứng với cậu chứ.

"Nhưng đối với Giang Độ mà nói, không phải, cậu là điều không thể nói, cậu là sự chờ đợi đằng đẵng của một mình cô."

Khi ông trời cho cô cơ hội, cô đã biết nắm lấy. Đó chính là khi Vương Khinh Khinh - người bạn thân nhất của cô nhờ cô giúp viết thư cho Ngụy Thanh Việt. Những lời tâm tình, thủ thỉ, yêu thương, ngọt ngào được cô viết hết vào trong lá thư gửi cậu ấy.

Bằng sự tinh tế, nhạy cảm Ngụy Thanh Việt luôn biết lá thư được biết bởi người con gái tên Giang Độ. Cô là người đầu tiên, là người duy nhất và cũng là người cuối cùng trên cuộc đời này anh đáp lại. Trong lòng anh, Giang Độ chẳng khác nào cô gái với biệt danh "viết hộ", gửi tấm chân tình của mình cho anh.

Sự cố bất ngờ ập đến với Giang Độ, người đàn ông từng c ưỡng b ức mẹ cô quay trở lại để tìm cô. Ông ta đe dọa, chửi rủa, nói những lời rất khó nghe. Ông ta còn ra tay đánh Giang Độ đến nỗi phải nhập viện. Cứ thế trong lòng cô xuất hiện những bóng đen tâm lý nặng nề.

Trong mắt học sinh toàn trường, Giang Độ có một lý lịch ko "sạch sẽ", là một đứa con gái của tên t ội p hạm hay q uấy r ối t ình d ục. Họ luôn bàn tán xì xào sau lưng cô, càng làm trái tim của Giang Độ tổn thương thêm, làm tâm trí cô rối bời hơn.

Nhìn người con gái mà anh hết lòng bảo vệ khổ sở, trái tim Ngụy Thanh Việt nặng nề. Anh cầu xin người bố mà chưa một lần anh cầu xin ông ta. Nhưng nhận lại không phải là sự giúp đỡ mà là những trận đòn roi từ người đàn ông tàn ác ấy. Thế nên, Ngụy Thanh Việt đã đến tìm người tự xưng là bố của Giang Độ, để mặc ông ta đánh mình đến nhập viện. Bởi vì như vậy, ông ta mới cả thể bị tống vào tù, không làm phiền đến Giang Độ nữa.

Giang Độ nhìn thấy Ngụy Thanh Việt vì mình mà hy sinh quá lớn trái tim cô như hàng ngàn vết dao cứa vào. Cuối cùng cô đã quyết định chuyển trường. Có lẽ đó là ngã rẽ thay đổi cuộc đời của cô và Ngụy Thanh Việt.

Sự việc Ngụy Thanh Việt đánh nhau đến tai của bố anh. Ông ta không nói một lời liền làm thủ tục xuất ngoại cho anh. Anh đi để lại một lá thư cho Giang Độ trong cuốn sách mà cô thích nhất nhưng có lẽ cả đời này cô cũng chẳng thể nào đọc được chúng. Cứ ngỡ xa nhau 5 năm sẽ gặp lại hóa ra lại là cả một đời.

Giang Độ rời xa cuộc đời này khi cô chỉ 16 tuổi. Cô mặc căn bệnh hiểm nghèo, dù cô cố gắng để chờ Ngụy Thanh Việt về nước để được gặp anh nhưng cô lại chẳng thể chờ được. Điều nuối tiếc lớn nhất ở cuối đời cô chính là chẳng thể gặp lại Ngụy Thanh Việt - thanh xuân của cô, thanh xuân mang tên anh. Giang Độ cứ thế ra đi, mang theo một hồi ức tốt đẹp, kí ức chỉ có cô và Ngụy Thanh Việt.

Ngụy Thanh Việt về nước lại chẳng thể tin người con gái anh yêu lại rời xa trần thế rồi. Anh mắc bệnh tâm lý, xây dựng một thế giới chỉ của anh và cô. Anh lấy cô, cùng cô xây dựng tổ ấm, sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống bình dị mà anh hằng ao ước. Anh không muốn thoát ra khỏi ảo ảnh mà anh tạo nên. Giống như Chu Ngọc Long nói cậu ấy không muốn người khác bước vào thế giới ấy, không muốn thoát ra khỏi ảo ảnh này...

“Thấy Mùa Xuân”, một câu chuyện tình yêu rất đỗi bình thường, dung dị nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Bốn mươi tám chương thôi nhưng đã vừa đủ để lại biết bao nhiêu cảm xúc trong tôi. Buồn có, vui có, hạnh phúc có, nhưng sâu xa hơn là cảm giác bất lực tột cùng của từng nhân vật.

Bằng ngòi bút tràn đầy sự nhân văn của mình, Túng Hổ Khứu Hoa đã để lại trong lòng tôi một ấn tượng, một cái gì đó rất riêng mà chỉ “Thấy Mùa Xuân” mới có. Hãy đọc và cảm nhận nếu bạn là một fan chân chính của yêu thầm, chữa lành nhé.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN