logo
REVIEW>> THANH SƠN
thanh-son
Tìm truyện
Donate

THANH SƠN

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 51

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1330

“Trên lưng mang trọng trách nước nhà, trong lòng là người con gái yêu thương.”

“Trên lưng và trong lòng, là cả thế giới của anh.”

Tuổi trẻ ai mà chưa từng mắc phải sai lầm, ai mà chưa từng trải qua những lần trót buông ra những lời nói thiếu suy nghĩ rồi lại hối hận đến khôn nguôi.

Lục Thanh Nhai cũng vậy. Năm 18 tuổi anh là thiếu gia lông bông, nhà cao cửa rộng, ngựa non háu đá. Chàng thanh niên khi ấy trót yêu cô gia sư tiếng Anh xinh xắn tốt bụng, là người ngốc nghếch dễ mềm lòng nhất trên đời mà anh từng thấy qua.

Thế nhưng anh của khi ấy vẫn còn là đứa trẻ con to xác chưa tỏ tường thế sự, chưa thể gánh vác được những trách nhiệm lớn lao. Trong một lần vô ý anh khiến người anh yêu mất cả tuổi thanh xuân, nhưng khi cô bày tỏ với anh anh lại chẳng hề tin, lại còn thốt ra bao nhiêu lời cay đắng.

Đến khi muộn màng nhận ra thì cô đã không còn ở bên anh nữa, lời xin lỗi cũng chẳng thể trao đến người.

Mẹ qua đời, cha làm ăn không thuận lợi đã dẫn anh đến môi trường quân ngũ, trải qua sự rèn giũa nhiều năm đã khiến con ngựa bất kham năm xưa trở thành một chiến sĩ trầm ổn như núi, mang trong mình tinh thần dân tộc bất khuất kiên cường.

Nhưng nỗi canh cánh trong lòng vẫn còn đây, mà tình cảm anh dành cho người con gái năm xưa vẫn vậy. Nhưng dù cho anh có hối hận cách mấy cũng đã quá muộn màng, nhiều năm trôi qua như vậy, hẳn là cô đã có niềm hạnh phúc mới rồi chăng?

Chỉ có điều Lục Thanh Nhai không ngờ, đó là duyên phận của anh và Lâm Mị vẫn còn chưa tận. Ông trời đã tạo cơ hội cho anh được gặp lại cô. Cứ ngỡ đó chỉ là ảo giác của riêng anh, song khi cô bất ngờ quay đầu lại, vẻ mặt đầy nghi vấn thốt lên:

“Lục Thanh Nhai?”, anh mới biết rằng đây không phải là giấc mộng.

Năm xưa anh đã gây ra lỗi lầm lớn, để một mình cô gánh chịu hậu quả phía sau. Giây phút biết con trai cô cũng chính là con anh, anh mới hay xưa kia anh tàn nhẫn đến nhường nào. Cảm giác cay đắng và hối hận hiện lên từng tầng, còn khó chịu hơn so với cảm giác cửu tử nhất sinh trong quá khứ.

Liệu rằng cô có còn yêu anh không?

Anh biết hiện tại bản thân không hề xứng với cô. Nhưng anh cũng biết đây là cơ hội cuối cùng để giữ Lâm Mị lại bên mình, giờ này cô vẫn còn độc thân, nếu chần chừ không dứt khoát bày tỏ ra, chắc chắn anh sẽ mất cô mãi mãi.

Thế thôi, anh cứ đánh liều một phen vậy.

“…Tôi cũng không dám đề nghị tái hợp với em. Thù mới hận cũ, số lần tôi phạm sai quá nhiều rồi. Bây giờ em nói cắt đứt quan hệ với tôi cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, tình trạng bây giờ của tôi, em cũng thấy rồi. Thứ nhất là tôi không có cơ sở kinh tế; thứ hai là đến cả thời gian bầu bạn, tôi cũng không có cách nào bảo đảm… Tình huống xấu nhất là có hôm nay lại không có ngày mai…”

“…Nhưng dù sao tôi cũng phải thử lại, không gặp lại thì thôi đi, nếu đã gặp lại, mà em còn chưa kết hôn… không liên quan gì tới việc có Ngôn Cẩn hay không… Tôi muốn theo đuổi em lần nữa, bắt đầu lại từ đầu. Tôi biết cả đời này của mình chỉ có em là người phụ nữ duy nhất.”

Viền mắt Lâm Mị nóng lên, cô không ngờ Lục Thanh Nhai sẽ nói ra những lời như thế này. Trước kia anh là công tử hô mưa gọi gió, những vấn đề gì có liên quan tới thực tế, những vấn đề gì có liên quan tới tương lai, anh đều không thể kiên nhẫn vượt qua.

Tám năm sống trong quân đội đã rửa sạch sự xốc nổi và liều lĩnh kia của anh, lộ ra một loại phẩm chất gặp mưa gió bão bùng vẫn đứng vững, giống như rừng hồ dương mà cô từng thấy qua ở sa mạc, mộc mạc mà hùng vĩ. Trước đây miệng lưỡi sắc bén như đao, hiện tại trầm ổn như núi.

Ban đầu cô thực sự rất sợ, dù vẫn còn yêu nhưng không dám quay lại với anh. Nhiều năm làm mẹ đơn thân, gánh chịu bao lời chỉ trích cùng chứng trầm cảm sau sinh một thời gian khiến cô ngỡ rằng mình không thể chống đỡ được những sóng gió. Nhận lời yêu anh đồng nghĩa với việc phải chiến đấu với cha mẹ, phải nói rõ với con trai Ngôn Cẩn, bấy nhiêu cửa ải đó thôi cũng khiến cho Lâm Mị đau cả đầu.

Thế nhưng, dù lý trí đến đâu vẫn không thể thắng nổi con tim. Dù mọi người có ngăn cản, nhưng cô chưa từng là con người thích sống theo đạo lý. Tám năm nay cô bị những mối quan hệ xung quanh, bị trách nhiệm, bị áp lực cuộc sống ràng buộc quá nhiều. Cô không muốn nửa đời sau của mình cứ tiếp tục trải qua như vậy nữa.

“…Lục Thanh Nhai, nếu anh dám phản bội em lần thứ hai thì em thực sự dám cả đời này, dù sống hay là c hết, cũng sẽ không gặp lại anh nữa.”

“Chuyện đó đừng nghĩ nữa, sẽ không cho em cơ hội đó đâu.”

Họ đã không còn là bản thân của tám năm trước, một người 19 tuổi, một người cũng chỉ mới 21. Lúc ấy chuyện bé cỡ hạt đậu cũng thành chuyện lớn bằng trời, mỗi ngày cãi cọ ầm ĩ, rất nhiều mâu thuẫn bị đem ra mổ xẻ, chẳng qua cũng chỉ là vì sự cố chấp không ai nhường ai.

Bây giờ cả hai đều đã trưởng thành, mang trong mình trách nhiệm lớn lao cao cả. Lục Thanh Nhai không chỉ có một gia đình, mà anh còn mang trong mình trách nhiệm lớn lao với Tổ Quốc.

Cho nên, dẫu rằng còn có băn khoăn, dẫu cho vẫn còn núi non ngăn cách với quá khứ, Lâm Mị vẫn bằng lòng tin tưởng anh thêm một lần, cho nhau thêm một cơ hội.

Dù trước mắt họ là bao nhiêu chông gai đang chờ đón, nhưng tình yêu cả hai dành cho nhau sẽ là sức mạnh giúp hai người vượt qua bão giông.

Mình rất thích Minh Khai Dạ Hợp vì cách viết rất thơ của tác giả, và “Thanh Sơn” không hề làm mình thất vọng tý nào. Vẫn là kiểu truyện nhẹ nhàng nhưng ân ẩn đau, từng lời văn được trau chuốt tỉ mỉ, không chỉ đơn thuần nói về tình yêu mà còn nói về những người chiến sĩ ngày đêm bảo vệ đất nước và nhân dân.

Họ đã trải qua quá nhiều tình huống mà họ không biết giây tiếp theo là sự sống hay cái chết, nghìn cân treo sợi tóc. Có cả những lần làm nhiệm vụ đầy hiểm nguy, có cả sự hy sinh mất mát. Chính Lục Thanh Nhai cũng định chuyển nghề để dành thời gian cho vợ con, nhưng chính sự ủng hộ và cứng rắn của Lâm Mị đã tiếp thêm cho anh sức mạnh tiếp tục sứ mệnh cao cả.

Lâm Mị và Lục Thanh Nhai xa cách 8 năm, trải qua nhiều biến cố mới quyết định quay trở về bên nhau. Thế nhưng chờ đợi họ trước mắt lại là cửa ải của ba mẹ Lâm Mị, và đứa con Lâm Ngôn Cẩn từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của cha. Vậy làm cách nào để nam chính vượt qua được hai cửa ải khó nhằn ấy? Mọi người cùng nhảy hố để biết thêm chi tiết nhé!

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mẫu Đơn Sắc

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN