logo
REVIEW>> THÁNG NGÀY BỊ ÉP LIÊN HÔN VỚI THÁI TỬ ĐỊCH QUỐC
thang-ngay-bi-ep-lien-hon-voi-thai-t-dich-quoc
Tìm truyện
Donate

THÁNG NGÀY BỊ ÉP LIÊN HÔN VỚI THÁI TỬ ĐỊCH QUỐC

Tác giả:

Kiều Bệ

Độ dài: 108

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 271

Giới thiệu:

Hàm Sênh là một nhóc ma ốm người gặp người yêu. Để giữ tính mạng, từ nhỏ hắn đã giả thành con gái, làm một nàng Công chúa quanh năm sống trong cung cấm.

Một ngày hai nước giao tranh, quân ta thất thế, hắn chạy lên cổng thành hò hét trợ uy cho huynh trưởng, bị Thái tử địch quốc đang đỏ mắt g iết chóc thấy được.

Ánh mắt kia hệt như một lưỡi dao sắc bén xuyên qua thiên quân vạn mã, dừng trên gương mặt tinh xảo tuyệt trần của hắn.

Thỏa thuận hòa thân được thành lập, bão táp giữa hai nước bắt đầu nổi lên.

Thái tử Bắc quốc như hổ rình mồi, chỉ cần mỹ nhân tới tay sẽ lập tức ngừng chinh phạt.

Hoàng thất Nam quốc hoảng sợ hoang mang, mẹ nó, người mà ngươi muốn cướp chính là Hoàng tử đấy.

Tranh thủ sự bình yên tạm bợ cho con dân, Hàm Sênh đành phải gả đi xa xứ, lấy cớ sức khỏe kém để kéo dài thời gian bị vạch trần.

Nhưng Thái tử Trạm Trinh như sói như hổ. Lần đầu tiên trông thấy Hàm Sênh, hắn đã quyết tâm phải nuốt đối phương vào bụng.

Ngày qua ngày, miếng không ăn được lại càng thành miếng ngon.

Hàm Sênh: … Suốt ngày cận kề một chỗ như vậy làm sao mà giấu đượcccc!!!

***

Hàm Sênh vốn là “công chúa” được phụ hoàng mẫu hậu và các hoàng huynh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, từ nhỏ đến lớn được sống trong tình yêu thương dạt dào của tình thân. Nhưng người ngoài không biết Hàm Sênh là nam. Từ nhỏ vốn ốm yếu, đại sư tính ra hắn nam mệnh nữ nên phải sống dưới thân phận công chúa.

Lúc bấy giờ Hàm Sênh vốn không tin số mệnh, nằng nặc đòi làm hoàng tử mặc đồ nam, cuối cùng sau nhiều lần suýt c hết thì mới cam chịu số phận làm công chúa.

Đến một ngày Đại Lương lâm nguy, hoàng huynh trọng thương, thay vì lựa chọn bỏ trốn giữ mạng thì Hàm Sênh quyết ở lại thủ thành.

“Từ nhỏ ta đã được sống trong nhung lụa, nhờ vào thánh ân của Phụ hoàng để kéo dài hơi tàn đến tận hôm nay. Sự tồn tại của ta dường như chỉ có duy nhất một tác dụng, đó là khiến Phụ hoàng và Mẫu hậu lo lắng. Chuyện đã đến nước này, ta chỉ muốn ở bên bọn họ, chờ đợi thời khắc cuối cùng của Đại Lương.”

Nếu sức khỏe Hàm Sênh không yếu ớt như ngọn đèn trước gió thì có lẽ ngôi vị thái tử sẽ là của hắn. Hàm Sênh đủ thông minh mưu lược, đủ tham vọng. Khi Hàm Sênh lên chỉ huy bảo vệ thành là lúc làm người ta phải ngạc nhiên với vị “công chúa” luôn náu mình trong cung cấm.

Đến nỗi thái tử nước địch thấy được tài năng của vị quân sư này, định đích thân lên cổng thành bắt quân sư. Nào ngờ lại bắt được một mỹ nhân.

Không ngờ người chỉ huy trên cổng thành lại là trưởng công chúa quanh năm đau yếu của Đại Lương.

“Trạm Trinh đáp: “Thật ra cô gia không hề mắc chứng sợ độ cao, chẳng qua Công chúa quá đẹp, cô gia không nhịn được muốn ôm nàng lâu một chút.””

Trạm Trinh như chó tha được xương, hớn hở bắt Hàm Sênh về doanh trại quân mình. Còn hăm hở mãi vì chưa biết Hàm Sênh là hoàng tử.

Trạm Trinh đúng với lời Hàm Sênh mắng “mặt dày vô sỉ”, bắt công chúa nước người ta, công chúa bị y chọc cho đổ bệnh, y lại thẳng thừng phái người về Đại Lương lấy thuốc cho Hàm Sênh, trơ tráo thấy ghê luôn.

“Buổi sáng vừa cướp Công chúa của người ta về, buổi chiều đã chọc nàng tức đến gần như tắt thở, thế mà vị Thái tử này vẫn còn mặt mũi mò tới Đại Đô lấy thuốc? Có khi Đại Lương tình nguyện để Công chúa c hết chứ tuyệt đối không muốn cứu nàng cho ngài giày xéo tiếp đâu.”

Nhưng Trạm Trinh đã bị sắc đẹp che mắt, trúng ngay tiếng sét ái tình.

“Cô gia muốn cưới nàng.”

“Mai mối đầy đủ, cưới hỏi đàng hoàng.”

“Chính là có bà mối, có sính lễ, ngươi, ngồi kiệu hoa, gả cho ta, làm Thái tử phi.”

Hàm Sênh không hiểu vì sao Trạm Trinh lại hành xử như vậy. Trong mắt hắn, người kia không giống kẻ dễ bị sắc đẹp mê hoặc. Trẻ trung, anh tuấn, tôn quý, quyết đoán, mưu lược, can trường, người như thế, có mỹ nhân nào chưa thấy qua? Sao đối phương lại phải ép mình từng bước như thế chứ?

Chấp nhận hòa thân, liều mình đi sang nước địch, nhưng trong lòng Hàm Sênh vẫn canh cánh lo nghĩ kết cục của mình vào đêm thành hôn động phòng.

“Hàm Sênh nhìn đống phục sức đỏ rực trước mắt, đầu ngón tay chợt run lên, suy nghĩ cũng bay đến tận nơi nào.

Chỉ sợ ngày mai dân gian sẽ lan truyền một giai thoại…

Máu tươi thấm đẫm đêm động phòng, tân hôn Thái tử g iết kiều thê.

Hoành phi: T ự s át.”

Sức khỏe Hàm Sênh yếu ớt, lại hòa thân sang Bắc Tấn giữa lúc trời đông giá rét, ai cũng sợ hắn không còn mạng để sống hết mùa đông đầu tiên trên đất bắc. Vì thế Trạm Trinh cũng nể tình Hàm Sênh ốm yếu không biết sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, chuyện động phòng như mỡ treo miệng mèo, thèm mà không làm gì được.

Hai người bắt đầu cuộc sống chung hòa hợp giả dối, Trạm Trinh lăm le Hàm Sênh nhưng phải nâng niu chăm sóc người kia, Hàm Sênh tuy sống trong nơm nớp lo sợ cũng dần thả lỏng hơn, mở lòng đón nhận cuộc sống này.

Nhưng Trạm Trinh càng ngày càng thèm thuồng, Hàm Sênh thì bí quá hóa liều đồng ý giúp đỡ Trạm Trinh, ai dè mới chạm vào là xong chuyện. Cú sốc đầu đời làm Trạm Trinh bàng hoàng bỏ chạy cùng tay cùng chân, Hàm Sênh thì lén lút cười như điên dại.

Sau đó Hàm Sênh dùng đủ khổ nhục kế, lừa Trạm Trinh nếu này nọ trước khi 18 sẽ mất mạng, lừa được một tháng yên bình.

Trạm Trinh nghĩ Hàm Sênh tự ti vì ngực phẳng nên mới không cho mình chạm vào, còn đi tìm mẫu hậu đòi phương pháp bí truyền cho Hàm Sênh ăn. Đến khi Hàm Sênh biết được thì tức thôi rồi luôn.

Vốn nghĩ tới tính cách táo bạo của Trạm Trinh, một khi biết được Hàm Sênh lừa dối sẽ g iết Hàm Sênh mất. Nhưng chung sống với nhau khá lâu, khi Hàm Sênh lộ tẩy thì Trạm Trinh chỉ tức giận bỏ đi, muốn g iết thì không xuống tay được mà đánh đập lại không nỡ. Cuối cùng Trạm Trinh quyết định không cho Hàm Sênh uống nước ăn cơm - một buổi… Xong người ta lăn đùng ra ngất xỉu thì lại cuống cuồng bế đi tìm thái y.

Trạm Trinh tự thấy mình hết sức buồn cười, bị người ta lừa mà cứ lo lắng cho sức khỏe của người ta, rồi không đành lòng đủ thứ. Cuối cùng tự thuyết phục bản thân rồi tự cam chịu bảo vệ thân phận cho Hàm Sênh, không để người khác biết được nữa chứ.

“Cô gia nghĩ xong rồi, Mẫu hậu nói ngươi có dung nhan tuyệt thế, dù không thể sinh con thì sau này làm Hoàng hậu cũng khiến cô gia nở mày nở mặt... Thế nên, cô gia tha thứ cho ngươi."

"Thế nên cô gia sẽ đối xử tốt với ngươi như trước... mà cũng có thể không bằng lúc trước, nhưng tóm lại sẽ không bắt nạt ngươi."

Để bảo vệ thân phận Hàm Sênh mà Trạm Trinh phải gánh bao nhiêu tiếng oan, chẳng những đánh thê, ngược thê, còn lăng nhục kiều thê, phẩm cách ác liệt, sắc dục mụ đầu, không biết chừng một ngày nào đó sẽ bị phế truất.

Khi thẳng thắn rồi thì lại xảy ra biết bao nhiêu chuyện buồn cười, tính cách Trạm Trinh vốn trẻ trâu, hắn giữ Hàm Sênh lại rồi không biết nên đối mặt với nhau bằng thân phận gì, phu thê không phải, kẻ địch không phải mà bạn bè cũng không.

Hai người lập nên một giao ước quân tử, Trạm Trinh hứa không được động chạm Hàm Sênh, Hàm Sênh hứa không được trêu hoa ghẹo nguyệt. Trạm Trinh hùng hồn nói mình sẽ không thích nam đâu, nhưng lại hết đòi kiểm nghiệm xem chỗ này đến chỗ khác, ghen tuông còn lồng lộn hơn lúc chưa biết gì. Đến cuối cùng tự nhận mình không phải là quân tử để lật kèo.

"Là ngươi quyến rũ cô gia."

"Ta không quyến rũ ngươi, ngươi buông ta ra, ta sẽ né xa ngươi ngay lập tức."

"Ta không buông."

"Nếu không buông, ngươi chính là đoạn tụ."

"Thì đoạn tụ."

"Giao ước quân tử... ngươi đã nói sẽ không đụng đến ta, ưmm..."

"Trạm Trinh, ngươi nghĩ cho kỹ... ngươi muốn vi phạm giao ước à?”

"Thì vi phạm."

"Từ từ..." Hàm Sênh dùng sức đẩy mặt Trạm Trinh ra: "Vậy, vậy ngươi không phải là quân tử!"

"Cô gia bảo mình là quân tử lúc nào?"

Hàm Sênh cũng nhận ra mình thích Trạm Trinh, nhưng lý trí ko cho phép hắn quỵ lụy với một mối tình vô vọng, hắn phải xác định được Trạm Trinh có thích mình hay không. Có thích nam hay là chỉ là nhất thời thấy sắc nổi lên lòng tham.

"Ngươi nghe kỹ cho ta, nếu ngươi muốn vi phạm giao ước, vậy phải là đoạn tụ, phải thích ta."

Trạm Trinh nghiêng đầu, đôi mắt lộ ra dưới quyển sách chăm chú nhìn Hàm Sênh, đáp: "Vậy thì đoạn tụ, vậy thì thích ngươi."

Hàm Sênh biết rõ Trạm Trinh sẽ là vua một nước, còn phải gánh trọng trách nối dõi, hắn không cầu mong hứa hẹn một đời một kiếp chỉ hai ta, chỉ mong một lời hứa hẹn của Trạm Trinh thôi. Nhưng Trạm Trinh làm được chuyện cả đời này chỉ có mình người. Và mọi người cũng đừng quên tag sinh tử của truyện chứ, mọi chuyện cứ gọi là dễ dàng vô tư.

"Cô gia đang nghĩ, nếu không thể có con nối dòng, sau này sẽ chọn hậu duệ nhà ai làm con thừa tự, nhưng cô gia không thể đảm bảo mình sẽ thích con người khác... Còn nữa, nếu cô gia không thể làm Thiên tử, ai trong đám huynh đệ có thể đảm đương trọng trách... Nếu cô gia kiên quyết không nạp thiếp, vậy phải nói năng với Phụ hoàng và liệt tổ liệt tông thế nào..."

Trạm Trinh vẫn đang nói mãi không ngừng: "Mẫu hậu không được làm Thái hậu, chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô gia, chẳng biết phải cải thiện quan hệ thế nào..."

Trạm Trinh green thật sự.

Duyên phận đã định hai người sẽ ở bên nhau, dù có khúc mắc trắc trở lúc đầu nhưng cuối cùng Trạm Trinh và Hàm Sênh cũng thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình.

Gia đình hoàng thất Bắc Tấn trong truyện cũng là điểm khá đặc biệt trong truyện, cả gia đình thích nhìn mặt mà bắt hình dong - đẹp là được, là tha thứ hết, Hàm Sênh nghi ngờ hoàng đế chọn Trạm Trinh làm thái tử vì hắn ta đẹp đấy. Muội muội của Trạm Trinh lại u mê sắc đẹp của “hoàng tẩu” Hàm Sênh, làm Trạm Trinh phải hết mắng lại đuổi, cấm không cho nàng đến phủ thái tử luôn. Mẫu hậu của Trạm Trinh cũng từng phán một câu xanh rờn rằng bà mà là nam cũng muốn cưới Hàm Sênh. Ban đầu Trạm Trinh chỉ phải đề phòng nam giới, đến khi biết giới tính thật của Hàm Sênh rồi thì Trạm Trinh còn phải đề phòng cả nữ nữa.

Mình cũng rất thích nhân vật Tân hoàng hậu mẹ của Trạm Trinh, bà hiểu lý lẽ và rất nhân hậu, là người nhiều lần khuyên can bảo vệ Hàm Sênh: "Nàng là Công chúa địch quốc, khác với những nữ tử bình thường. Nàng gả sang đây, trên lưng gánh bình yên của hai quốc gia và vận mệnh của vô số người. Từ lúc các ngươi thành thân, nhiệm vụ cả đời của nàng chính là lấy lòng ngươi. Một vẻ mặt ngươi tùy tiện trưng ra cũng có thể trở thành tảng đá đè nặng trong lòng nàng. Nếu là người thường thì không nói, nhưng ngươi xem tình trạng của nàng đi... Mẫu hậu không để tâm nàng sống hay c hết, nhưng ngươi mắt cao hơn đầu, Mẫu hậu lo sau này không tìm được người nào tốt hơn, ngươi sẽ hối hận."

Đến khi biết thân phận của hắn bà cũng không ghét bỏ, cũng là người khuyên Hoàng đế bỏ qua.

Theo đánh giá cá nhân thì “Tháng ngày bị ép liên hôn với thái tử địch quốc” là bộ đam mỹ cổ đại ổn nhất mình đọc trong nửa đầu năm nay, ít ngược, hài hước, tuyến tình cảm tuần tự, có giằng xé nhưng rồi cũng giải quyết được và đến với nhau.

Hai nhân vật được xây dựng tính cách nhất quán, tình cảm nhưng không kém phần lý trí, khi mở lòng lại rất thẳng thắn và chân thành.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mimi - DLinh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN