logo
REVIEW>> TẶNG NGƯỜI CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH
tang-nguoi-cau-chuyen-co-tich
Tìm truyện
Donate

TẶNG NGƯỜI CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 81

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 191

Giới thiệu:

Không ai biết vì sao Tạ Vân Lễ lại cưới Ôn Nhiễm, đấy là một cô gái đã mắc chứng t ự k ỷ từ nhỏ. Trong mắt người khác, cô không hề bình thường.

Dần dà, dường như anh cũng quên mất mình vẫn còn một người vợ. Hình như đối với anh, có kết hôn không cũng không quan trọng.

Đương nhiên, tất cả chỉ là cách nhìn nhận trong mắt người ngoài. Sự thật ra sao, duy nhất mỗi bản thân Tạ Vân Lễ biết.

Mãi tới một ngày của hai năm sau, Tạ Vân Lễ tình cờ xem được một đoạn video: Cô vợ gặp chướng ngại tình cảm vì mắc chứng t ự k ỷ, từ trước đến nay chỉ thu mình trong nhà của anh, lại đẩy cửa đặt chân ra ngoài, thậm chí còn giao tiếp với người khác.

Không chỉ thế, bên cạnh việc mắc bệnh t ự k ỷ bẩm sinh, cô còn là một nghệ sĩ trời sinh.

Sau một khoảng thời gian dài, một lần nữa Tạ Vân Lễ bước vào nhà, gặp mặt người vợ đã lâu không thấy của mình.

“Không thể nói với anh sao?”

Nhìn ánh mắt không ngừng lảng tránh của cô, Tạ Vân Lễ vẫn không thể nhịn được mà hỏi cô.

Cớ sao ra ngoài không nói cho anh biết, cớ sao có thể giao tiếp với người khác nhưng với anh thì không?

Nhưng đứng trước mặt anh, dường như cô không hề thay đổi so với trước kia, vẫn sợ hãi anh, vẫn không dám đến gần anh, thậm chí vẫn không tài nào mở lời với anh nổi.

Về sau, vào một ngày nọ, Ôn Nhiễm bất chợt chủ động đến tìm anh.

“Em… em muốn nhờ anh giúp em một việc, được không… ông xã?”

Nghe thấy cô lắp bắp nói hai từ cuối cùng, Tạ Vân Lễ bỗng ngây ngẩn cả người.

***

Để thích một người, cần phải mất bao lâu?

Có lẽ là rất lâu, rất lâu, tựa như mưa dầm thấm đất, tựa như nước chảy đá mòn.

Cũng có lẽ chỉ cần một khoảnh khắc, một ánh mắt khi vô tình lướt qua nhau.

Chính bản thân Tạ Vân Lễ cũng không biết, vì sao từ nỗi xót xa tò mò ban đầu dành cho cô bé Ôn Nhiễm ấy, lại biến thành một điều anh hằng canh cánh chẳng buông.

Anh canh cánh, nhất định phải đến bên cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh.

Để cô làm quen với anh, chấp nhận anh.

Để anh có thể chở che cô dưới đôi cánh của mình, bảo vệ cô khỏi mưa gió cuộc đời.

Chính vì lý do như vậy, đã tạo nên một mục tiêu mà anh phải đạt được.

Ba năm.

Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ sẽ trải qua vô số lần ba năm, nhưng không phải ai cũng có thể ép buộc bản thân hoàn thành một lời hứa ba năm thật sự.

Tạ Vân Lễ hứa với mẹ của Ôn Nhiễm rằng, cho anh thời hạn ba năm, anh sẽ cố gắng để đủ tư cách đứng trước mặt cô.

Dẫu sau này đối mặt với cô thế nào, anh cũng cần phải có tư cách, năng lực để chăm sóc cô trước.

Quả thực Tạ Vân Lễ đã thành công, thậm chí, anh cũng chỉ mất hơn hai năm.

Nỗ lực học tập, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, biết bao lần thất bại rồi làm lại, vô số đêm liều mạng tăng ca.

Cũng chỉ vì để sớm ngày gặp lại cô.

Thế nhưng đến lúc anh có đủ tư cách và năng lực bảo vệ cô thì mọi người lại nói cô không xứng với anh.

Họ nói Tạ Vân Lễ là người đàn ông hoàng kim, là nhân trung long phượng, là trăng sao trên trời, chỉ có tiên nữ mới xứng với anh.

Còn Ôn Nhiễm? Cô chỉ là một người bị t ự k ỉ, một đứa trẻ to xác không thể tự chăm sóc bản thân thì làm sao có thể xứng với anh.

Nhưng bọn họ chẳng thể biết, để có thể đến trước mặt cô anh đã phải nỗ lực như thế nào.

Ôn Nhiễm mắc chứng rối loạn phổ t ự k ỷ từ nhỏ.

Ban đầu, các chuyên gia nước ngoài nghiên cứu lĩnh vực này đã miêu tả đặc trưng của người bệnh t ự k ỷ như sau: Cực kỳ thích ở một mình, thiếu tiếp xúc tình cảm với người khác một cách nghiêm trọng, hành vi mang tính nghi thức quái dị, thường xuyên lặp lại, im lặng không nói hoặc ngôn ngữ khác thường rõ rệt. Trí thông minh không gian - thị giác hoặc khả năng ghi nhớ cơ học nằm ở mức độ cao, tương phản với việc học tập khó khăn trong các khía cạnh khác, hơn nữa họ còn có bề ngoài thu hút.

Nhiều trẻ t ự k ỷ đã được mấy tuổi rồi, nhưng vẫn không biết cách cất tiếng nói chuyện với bố mẹ, không biết bỏ đồ ăn vào miệng, không hề phản ứng với lời nói đùa của người khác. Mức độ nhạy cảm với môi trường xung quanh cao, hành vi rập khuôn mang tính lặp lại… Thậm chí sau khi trưởng thành, vô số trường hợp vẫn không thể giao tiếp bình thường với người khác.

May thay, nhà họ Ôn cũng xem như giàu có, vì để Ôn Nhiễm sống giống các bé gái bình thường, gia đình cô đã trả giá không ít. Trường học đặc biệt, chuyên gia chữa bệnh t ự k ỷ hay các loại chuyên gia khác, họ cũng đã thử hết.

Song, dù sao đây vẫn là một căn bệnh không thể chữa trị, thần kinh não bộ của họ bẩm sinh đã thiếu hụt, vô cùng yếu ớt. Có thể giúp họ tập tành cách sinh hoạt như người bình thường vốn đã khó khăn lắm rồi, suốt đời họ không thể nào sống tự lập được.

Ôn Nhiễm cũng không ngoại lệ.

Dẫu trông cô không khác gì các cô gái bình thường, nhưng cô vẫn là một thành viên thuộc nhóm đặc biệt.

Ôn Nhiễm rất xinh đẹp, dù đã hơn hai mươi tuổi nhưng trên người cô luôn toát lên khí chất thiếu nữ độc đáo. Đối với người khác, diện mạo cuốn hút là ưu thế, nhưng trong mắt Ôn Nhiễm, điều cô không hy vọng nhất chính là khiến người khác chú ý tới.

Tạ Vân Lễ từng thấy trong bộ phim truyền hình nào đó nói rằng: Đối với người bình thường, thế giới này do nhiều cá nhân chung tay tạo thành, còn trong thế giới của người t ự k ỷ thì chỉ có họ thôi.

Thế nên, họ rất khó thiết lập mối quan hệ tình cảm với người khác, ngoại trừ một vài người thân kề bên họ trong khoảng thời gian dài, thì người ngoài sẽ không dễ dàng bước vào khoảng trời vùng đất riêng của họ.

Thuở bé, Ôn Nhiễm từng thực hiện các quá trình trị liệu bệnh t ự k ỷ chuyên nghiệp, dù sao gia đình cô cũng có điều kiện. Bắt đầu từ thời thơ ấu, việc điều trị và giáo dục mà cô nên nhận được chưa từng thiếu một bước nào.

Người thân của cô từng nói cô có thiên phú nhất định trong lĩnh vực nghệ thuật, đây là tài năng khá đặc biệt của nhóm bệnh nhân t ự k ỷ, còn được gọi là hội chứng bác học: Người bệnh mắc chướng ngại về mặt nhận thức, nhưng ở một số khía cạnh khác, họ lại tài năng vượt xa người thường. Trên thực tế, trong số những bệnh nhân t ự k ỷ, chỉ có 10% mắc hội chứng bác học, họ thường vượt trội hơn người thường trong một vài kiểm tra đặc biệt.

Ôn Nhiễm chính là người nằm trong số 10% này.

Nhà họ Ôn tốn vô số tài nguyên để Ôn Nhiễm có thể sinh hoạt bình thường nhất có thể, nhưng sau khi mẹ cô qua đời mọi công sức dường như đổ sông, đổ biển hết.

Mẹ Ôn Nhiễm là sợi dây liên kết cô với thế giới này, sau khi bà đi Ôn Nhiễm đóng chặt mình trong thế giới của cô.

Nếu Tạ Vân Lễ không xuất hiện, có lẽ Ôn Nhiễm sẽ giống như bông hoa trong nhà kính, lặng lẽ ra hoa lặng lẽ tàn úa, không một ai thấy được vẻ đẹp của nó, nó cũng không thể nhìn thấy thế gian xinh đẹp này.

Sự xuất hiện của Tạ Vân Lễ như một kỳ tích đột nhiên rơi từ trên trời xuống.

Nếu nói Ôn Nhiễm giống thực vật nhỏ phát triển trong nhà kính, vậy Tạ Vân Lễ tựa như đại thụ luôn bảo vệ cô khỏi gió táp mưa sa bên ngoài.

Có ai mà lại không muốn bảo vệ một cô gái như Ôn Nhiễm chứ?

Mặc dù cô không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, mặc dù cô không giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc, nhưng cô lại là người giàu tình cảm hơn ai hết. Không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân nhưng cô vẫn có năng lực kiếm tiền, sau đó dùng số tiền ấy để làm từ thiện, cứu trợ những động vật bị bỏ rơi.

Mình cảm thấy “Tặng người một câu chuyện cổ tích” là câu chuyện vô cùng nhân văn, sau khi đọc chuyện mình mới nhận ra là mình cũng giống như đa số nhân vật khác trong chuyện có cái nhìn khá phiến diện về người mắc bệnh t ự k ỷ. Tác giả đã rất thành công trong việc miêu tả tâm lý cũng như xây dựng hình tượng nhân vật. Mạnh truyện rõ ràng, văn phong mượt mà.

Ôn Nhiễm và Tạ Vân Lễ là hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng dường như họ sinh ra là để dành cho nhau.

Tạ Vân Lễ giống như thành trì bảo vệ Ôn Nhiễm. Còn Ôn Nhiễm chính là toàn bộ dịu dàng và kiên nhẫn đời này của Tạ Vân Lễ vậy.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Xoài - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN