logo
REVIEW>> TÂN SỦNG
tan-sung
Tìm truyện
Donate

TÂN SỦNG

Tác giả:

Nam Lăng

Độ dài: 61

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 415

“Nếu cơn mưa rơi nặng hạt, thì anh sẽ trở thành biển cả.

Những điều giống như trói buộc, lại là một phần của bọt sóng tình yêu.

Nếu cơn mưa rơi nặng hạt, có lẽ quên mất cần về nhà.

Khoác màn mưa lên người, sau đó bay đi, tựa như là đôi cánh.”

Trên đời này, bạn liệu đã gặp được một người, không màng tính mạng vượt qua núi cao, biển lửa một lòng chạy về phía bạn hay chưa?

Một người vô cùng tài giỏi nhưng cam nguyện đứng sau trải đường cho bạn?

Một người yêu bạn hơn cả sinh mạng nhưng luôn giấu chặt tình cảm âm thầm ở bên bảo vệ bạn ?

Úc Thịnh đã gặp được rồi, người ấy sẵn sàng lao vào đám cháy cứu cô, kiên cường che chở cô dưới thân mình trong cơn địa chấn. Người ấy chưa từng từ chối yêu cầu nào của cô, từ có lý đến vô lý.

Người ấy là Thu Tự.

Úc Thịnh vốn là tiểu thư của Úc gia, xinh đẹp tài giỏi, nhưng từ nhỏ đã thiếu thốn tình thân. Ba của cô là một kẻ tệ bạc, chê nghèo yêu giàu, kết hôn với mẹ cô không lâu thì bám được lên người một phụ nữ nhà giàu để trở mình. Sau đó bỏ rơi mẹ con cô, đến năm cô mười ba tuổi, khi mẹ qua đời cô mới được ông đón về nhà.

Lúc đấy, Úc Thịnh còn ngây thơ nghĩ rằng ba vẫn còn thương cô, muốn làm tròn trách nhiệm của người cha. Nhưng hóa ra không phải, ông ta muốn tận dụng mọi giá trị của cô, dùng cô làm quân cờ thăng tiến sự nghiệp, dùng hôn nhân của cô làm một cuộc giao dịch thương mại.

Từ đấy Úc Thịnh chấp nhận một sự thật là cô không còn người thân trên đời này nữa.

Cho tới khi Úc Thịnh gặp Thu Tự.

Đối với Úc Thịnh, Thu Tự vừa giống như người bạn, lại vừa giống như người anh trai, đúng hơn anh là thân nhân của cô. Một người thân không cùng huyết thống, nhưng yêu thương cô hơn cả chính bản thân mình.

Lần đầu tiên Úc Thịnh gặp Thu Tự là vào bốn năm về trước, khi đấy cô vừa tròn mười tám tuổi, bị Úc Quý Đông ép liên hôn với nhà họ Cố. Sau khi trở thành vị hôn thê của Cố Giác, cuộc sống hàng ngày của cô thường xuyên bị theo dõi, rình rập, một người vệ sĩ cũ trong nhà đã giới thiệu Thu Tự cho cô. Từ đó trở đi Thu Tự đóng vai trò là vệ sĩ kiêm trợ lý của Úc Thịnh.

Còn lần đầu tiên Thu Tự gặp Úc Thịnh cũng là bốn năm về trước ư?

Không phải, lần đầu tiên anh gặp cô là từ tám năm về trước ở nước M xa xôi rồi.

Tất cả ký ức của anh đều bắt đầu từ cô nhi viện nước M. Anh bị vứt bỏ trước cổng cô nhi viện, ngoại trừ tên Thu Tự viết trên giấy ra, không còn bất kỳ thứ gì để anh có thể truy tìm nơi đến của anh. Trong quần thể xã hội người da trắng, dẫu rằng con cái da vàng của gia đình giàu có ở trong trường học đều sẽ bị bắt nạt và kỳ thị, huống hồ là nơi như cô nhi viện.

Lúc nước bọt, nắm đấm, đánh đá rơi lên người anh, hoặc là quỳ trên đất khổ sở van nài người khác buông tha cho mình, hoặc là mặc kệ tất thảy phản kích đánh trả. Anh đã chọn vế sau. Đứa nhỏ biết kêu đau là vì có người thương xót chúng, biết chúng đau khổ sẽ nhẹ nhàng an ủi, mà anh lại có gì chứ?

Vẫn may, cuộc đời cuối cùng cũng mở cho anh một cánh cửa, anh gặp được ân sư của mình - Tô Thanh. Ông là người làm ăn ở Las Vegas. Ngoài kinh doanh sòng bạc, Tô Thanh còn có một thân phận là cao thủ IT đứng đầu trong bảng xếp hạng nước M.

Thu Tự giống như miếng bọt biển học được hết những năng lực của Tô Thanh. Năm mười chín tuổi, Tô Thanh giao cho anh một nhiệm vụ, nếu như có thể thuận lợi hoàn thành, anh sẽ không còn là người sống nhờ ở nhà họ Tô nữa mà trở thành một phần tử của ngôi nhà này, thân phận bình đẳng với con ruột của Tô Thanh.

Nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, sơ xảy chút là có thể mất m ạ n g. Lúc đấy là Úc Thịnh đã giúp anh.

Cô giúp anh vì nghe ra giọng anh cũng là người Trung Quốc, nhưng cô không nhìn mặt anh, cô muốn bảo vệ bản thân khỏi những rắc rối không đáng có.

Một cô gái trông mềm mại xinh đẹp như đoá hoa trong nhà kính lại có thể trong vài giây ngắn ngủi, cân nhắc về an toàn và nguy hiểm, làm ra phán đoán của mình, vừa giúp người khác đồng thời cũng đặt mình ở vị trí tương đối an toàn.

Không thể không nói, cô thật sự thông minh ngoài dự đoán của anh nhưng đồng thời cô cũng có một tấm lòng lương thiện.

Cứ tưởng duyên phận của họ đến đây là kết thúc, nhưng vào ba năm sau, Tô Thanh giao cho Thu Tự một nhiệm vụ cuối cùng, đó là trở về Trung Quốc giúp ông bảo vệ con gái mối tình đầu của ông đến khi cô có thể tự bảo vệ mình. Cô gái đó chính là Úc Thịnh.

Thực ra, mình nghĩ đây cũng là một cách bảo vệ Thu Tự của Tô Thanh. Lúc nhận nuôi anh, ông đã nói đôi mắt của anh vô cùng sạch sẽ. Ông muốn bảo vệ sự sạch sẽ ấy, vậy nên ông dạy cho anh kiến thức và kĩ năng, sau đó lại cho anh tất cả tự do.

Còn khi đó Thu Tự không biết rằng, lần giúp đỡ này, cuối cùng anh cũng trao cả trái tim mình ra ngoài.

Duyên phận chính là thứ kỳ diệu như vậy đó, nếu đã có duyên cách biệt thời không cũng có thể tương ngộ, nếu đã vô duyên, dù đối diện cũng chẳng thể tương phùng.

Thu Tự chính là khiên chắn, là thành trì của Úc Thịnh, anh là người cô yêu, người giúp cô hiểu được thế nào là một tình yêu đúng nghĩa. Và anh cũng chính là người nhà, là bến đỗ của cô.

Còn Úc Thịnh, cô là cuồng nhiệt, là dịu êm là tất thảy yêu thương dịu dàng mà Thu Tự có.

“Nghe nói rộng lớn là biển cả, thâm trầm là ái tình. Khoan dung ở mặt biển, còn mãnh liệt thì tại tim.” **

“Úc Thịnh không buồn quay đầu đi đến trước cửa lớn của công ty Thịnh Thế Phồn Hoa, đi vào trong văn phòng, xa xa, cô đã nhìn thấy người muốn tìm, anh đang đứng cạnh Chung Lộc, nhìn laptop trong tay nói gì đó.

Đó là người cô yêu.

Nếu như thật sự yêu một người, bất kể bên cạnh có bao nhiêu mê hoặc, đối với cô mà nói tất cả chỉ là trò đùa mà thôi.

A Tự không chỉ là người cô yêu mà cũng là người thân quan trọng nhất của cô.

Trên đời này, anh là duy nhất.

Anh là hòn đảo cô độc.

Cô là gốc cây duy nhất sinh trưởng trên đảo.

Cô hấp thu chất dinh dưỡng của anh, trở nên xum xuê xanh mơn mởn, sau đó thay anh che đi nắng mưa, gió bão, sương tuyết, cùng anh trải qua sáng sớm chiều tà.”

____

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mận

** Trích trong truyện “Nhớ em” của Đằng La Vi Chi

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN