logo
REVIEW>> TẦM MỊCH
tam-mich
Tìm truyện
Donate

TẦM MỊCH

Tác giả:

Tự Nhĩ

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 44

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 515

Trên đại lục Cửu Châu có năm tộc là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Mỗi nguyên tố là đại diện cho những người sinh ra chung một tộc, sau này cũng tu luyện thuật thuộc nguyên tố ấy.

Người Tu Linh lại chia thành ba cấp độ, đầu tiên là Đăng Linh, sau đó là Nhập Thành, cuối cùng cấp độ cao nhất cũng vô cùng hiếm thấy là Thông Thần.

Hiện tại thống trị Cửu Châu đang là Nam thị của Thủy tộc, điều này có nghĩa là người Thủy tộc cũng sẽ chiếm ưu thế hơn trong mọi mặt, ví dụ như đường thăng quan tiến chức rộng mở, chức cao vọng trọng, làm người cũng thẳng lưng ưỡn ngực hơn.

Ngược lại hoàn toàn đó là người thuộc Hoả tộc. Không nói đến việc lẽ tự nhiên Thủy Hỏa tương khắc, mà ngay trước khi Thuỷ tộc lên nắm quyền chính là hàng trăm năm thống trị của triều đại Hỏa tộc.

Hiện tại Hỏa tộc tuy đã dần suy tàn, thế nhưng các đời Thần quân của Nam thị lại rất dè chừng Hỏa tộc. Hai bên hiển nhiên cố kỵ lẫn nhau, người Hỏa tộc ở Cửu Châu sống cũng khó khăn hơn người các tộc khác rất nhiều, đừng nói đến việc nắm giữ được địa vị gì.

Vì vậy trường hợp Điện chủ của Chá Phàm điện, Cảnh Từ, lại trở nên cực kì hiếm lạ.

Hắn là thiên tài tu Hỏa Linh thuật duy nhất ở Cửu Châu hiện tại, cũng là người duy nhất trong cung xuất thân từ Hoả tộc.

Chá Phàm điện là đội quân bí mật mạnh nhất dưới trướng của Thần quân, có thể nói vị trí của Cảnh Từ là dưới một người trên vạn người. Một chức vụ như thế được người Hỏa tộc nắm giữ, khỏi nói là người người dòm ngó, bàn tán xôn xao đến độ nào.

Bản thân là cô nhi được lão Điện chủ Chá Phàm điện nhận nuôi từ nhỏ do nhìn thấy khả năng tu linh hơn người của hắn. Cảnh Từ dùng chính thực lực và thái độ của mình dẹp tan mọi lời đồn đãi. Hắn tu luyện Hỏa linh thuật cực kỳ khó mà đã sớm Nhập Thánh, có thể còn có khả năng Thông Thần từ lâu. Cả người lúc lúc nào cũng toát ra sự lạnh lẽo như u linh trong điện Tu La.

Có vô số câu chuyện dân gian về sự tàn nhẫn quyết tuyệt của hắn khi thi hành nhiệm vụ, g iết người không chớp mắt, xử phạt kẻ phản bội không ghê tay, bình thường cũng lầm lì ít nói chẳng nhiều lời. Sau này không còn ai dám thắc mắc gì mà chỉ còn run sợ khi nghe đến uy danh Cảnh Từ hắn.

Ngoài một vị Điện chủ ngoại tộc, Cửu Châu còn có một người khác hiếm lạ không kém.

Đó là công chúa Nam Mịch của Nam thị, con gái Thần quân tối cao. Có cha là người mang sức mạnh vô song, có ca ca Nam Tu cũng là người có tài năng thiên bẩm, ấy vậy mà chính nàng ngược lại mang một thân thể yếu đuối.

Dù có tính từng hoàng tộc đã cầm quyền trong lịch sử Cửu Châu cũng không tìm thấy bất cứ vị nào như Nam Mịch, nàng từ khi sinh ra đã không thông linh tính, khó khăn khi học Tu Linh thuật, là người có “căn cốt yếu ớt” trời sinh.

Nàng là vị công chúa xinh đẹp không gì sánh được, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được bảo bọc không một kẽ hở.

Tâm tư Nam Mịch trong sáng ngây thơ, có chút nhút nhát vì hiếm khi tiếp xúc với người lạ. Nàng mỏng manh như búp bê bằng sứ, khó chạm vào, dễ vỡ, khiến người khác nhìn chỉ muốn trân trọng nâng niu chứ không nỡ tác động.

Ở một thế giới mà việc tu linh quyết định sự tôn trọng của mọi người dành cho một người thì việc là một người căn cốt yếu ớt ngay từ khi sinh ra có thể gọi là dấu chấm hết sớm cho mọi thứ, thậm chí không được quyền sống một cuộc đời bình thường nhất.

Một người tu linh có thể sống đến mấy trăm năm, thành ra vài chục năm của người không tu hành được lại trở nên ít ỏi đến đáng thương.

Nam Mịch may mắn hơn khi nàng là công chúa. Nhưng trải qua mười bảy năm chứng kiến cha và ca ca cố gắng tìm kiếm biết bao nhiêu bí thuật, y giả, với hy vọng tìm được cách giúp Nam Mịch tu luyện Thủy Linh thuật, kéo dài sinh mệnh cho nàng. Nam Mịch luôn tự trách bản thân rất nhiều, vừa chạnh lòng vừa đau khổ.

Vì vậy nên khi Thần quân cha nàng ngỏ ý muốn nàng đi về phương Bắc, đến núi Đồ Sơn tìm vị tiên nhân trong lời đồn giúp đỡ, nàng đã đồng ý ngay, dù cho Nam Mịch chưa một lần rời khỏi bốn bức tường cung cấm.

Điều Nam Mịch hối hận nhất là trước khi chấp nhận là nàng không hề biết người đồng hành với mình trong chuyến đi này lại là vị hung thần trong truyền thuyết kia, Cảnh Từ.

Từ lần đầu gặp sau khi hắn ra trận mấy năm trở về cung, Cảnh Từ đã làm Nam Mịch vô cùng sợ hãi. Đứng trước vẻ lạnh nhạt mà uy dũng của hắn, nàng chỉ muốn giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Một cái nhìn sắc bén của Cảnh Từ cũng đủ khiến nàng run rẩy sợ sệt, một câu nói của hắn cũng đã khiến tiểu công chúa nước mắt lưng tròng.

Cảnh Từ thật không hiểu hắn làm gì khiến nàng nhìn thấy hắn như nhìn thấy quỷ dữ như vậy.

Hai con người khác biệt một trời một vực này cứ thế mang đoàn đội không kèn không trống để đảm bảo an toàn, khăn gói lên đường tìm kiếm hy vọng.

Cảnh Từ và Nam Mịch cũng không ngờ được cuộc hành trình này sẽ thay đổi cuộc đời họ, cả những người xung quanh họ, thậm chí nghịch chuyển cả những chân lý trường tồn hàng triệu năm mãi mãi.

***

Cảnh Từ rất phiền lòng vì hắn vốn không hề biết dỗ dành người khác, đây còn là vị công chúa kim chi ngọc diệp cao cao tại thượng, mong manh như pha lê kia.

Nàng nhút nhát đáng yêu, mềm mại ngọt ngào như cục bột nếp trên bàn cơm ngày Tết. Nói là vốn xù xì lạnh lùng không biết dỗ, nhưng Cảnh Từ cứ đứng trước Nam Mịch như thế lại tự động nhẹ nhàng đi mà chính hắn cũng không nhận ra.

Hắn không nỡ nhìn nàng chịu khổ chịu cực, càng tự trách bản thân vô liêm sỉ những khi chính hắn vô tình khiến nàng rơi lệ. Cảnh Từ hận không thể dùng cả sinh mạng bảo vệ công chúa nhỏ, giúp nàng thực hiện được mong muốn.

Hắn để ý đến một người nhiều hơn, lo lắng cho một người nhiều hơn, vượt lên cả nhiệm vụ phải thực hiện.

Nếu như Cảnh Từ tìm thấy phần dịu dàng ấm áp cất giấu trong mình qua thời gian tiếp xúc với Nam Mịch thì Nam Mịch tìm thấy được hơn rất nhiều thứ.

Nàng tìm được linh lực, biết về khả năng kì lạ tiềm ẩn bên trong mình, đạt được nguyện vọng mà cha huynh gửi gắm, nhưng nàng cũng phải đối mặt với những mất mát đầu tiên trong cuộc đời, những âm mưu khó lường, lòng người thâm sâu không thấy đáy.

Nàng được tiếp xúc với những người cũng giống nàng, thậm chí bi thảm hơn nàng rất nhiều. Họ do “căn cốt yếu ớt” mà bị vứt bỏ ra rìa xã hội, may mắn thì tự sinh sự diệt với nguồn tài nguyên nghèn nàn ít ỏi, xui xẻo thì gặp đủ loại tra tấn về tinh thần và thể xác.

Nàng chứng kiến những người thuộc Hoả tộc chỉ vì sinh ra mang trong mình dòng máu ấy mà bị kì thị, chèn ép mất công bằng, sống khổ đến phải vùng lên làm loạn.

Sau khi trải qua tất cả, Nam Mịch đã chẳng thể trở lại là nàng công chúa vô tri vô giác không màng sự đời, vô ưu vô lo hằng ngày tưới hoa đọc sách thuê thùa g iết thời gian.

Từ một nàng công chúa đến tự chải tóc còn không biết, Nam Mịch đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Nàng tìm thấy người mà nàng có thể tin tưởng vô điều kiện, một người luôn luôn ở bên cạnh nàng khi nàng cần, một người mãi mãi nói với nàng hàng trăm hàng ngàn lần một câu, “Không sao mà có ta đây rồi”.

Nam Mịch biết hắn thật sự nguyện chống lại mệnh trời chỉ để ở bên bảo vệ cho nàng.

***

Một bộ truyện cổ đại theo mình được chuyển ngữ rất uyển chuyển, câu chữ rất thơ rất tình, có giải thích thành ngữ tục ngữ thơ văn chính xác, rõ ràng.

Nữ chính ban đầu sẽ hơi nhõng nhẽo mít ướt nha, bánh bèo chính hiệu, bà nào mê nữ cường đọc sẽ hơi chán, nhưng mà khúc sau là tác giả buff cho chị lên chín tầng mây theo nghĩa đen luôn, cứ đọc từ từ nhé.

Nam chính thì ngược lại từ gout lạnh lùng băng giá sau thành thanh niên hay dỗi hờn hay nổi máu ghen bao chua.

Truyện khá đáng yêu, tu tiên nhưng cũng không quá nhức đầu, mạch truyện ổn, nhiều tình tiết bất ngờ rất thú vị.

Không có chút ngược nào vì nam nữ chính mắc dính nhau như sam không gỡ ra nổi thì sao cãi nhau chia cách trắc trở này nọ được, nên ai mê ngọt mê đường cứ mạnh dạn mà lọt hố nhe!!!

______

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Đơm Hoa Kết Trái - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN