logo
REVIEW>> TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ
ta-thu-cac-dai-lao-tuoi-nh-lam-do-de
Tìm truyện
Donate

TA THU CÁC ĐẠI LÃO TUỔI NHỎ LÀM ĐỒ ĐỆ

Tác giả:

Phù Đảo

Độ dài: 181

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1790

Giới thiệu:

Ngu Sở, một lão đại trong ngành xuyên sách luân hồi giả, đến khi về hưu lại vì một chút sơ suất của hệ thống mà xuyên nhầm vào vai nữ phụ ác độc trùng tên trong một cuốn sách viết về thế giới tu chân.

Ngu Sở xuyên vào đúng lúc nàng bị chưởng môn đuổi ra khỏi môn phái. Dựa theo tình tiết phát triển của mạch truyện, nàng sẽ đau khổ khẩn cầu để được ở lại, sau này lại không biết xấu hổ quấn lấy các lão đại bên cạnh nữ chính. Cuối cùng, nàng không chỉ bị tất cả mọi người khinh thường, mà còn trở thành trò cười của toàn bộ giới tu chân, kết cục là tự sát.

Ngu Sở: Đi tha hương, cách xa tuyến nhân vật chính là được chứ gì?

Lúc nàng rời khỏi môn phái mới phát hiện hệ thống vì muốn bồi thường cho nàng nên đã cho nàng rất nhiều thứ tốt và một tờ giấy sở hữu một dãy núi, nơi mà những người trong giới tu chân này cũng đang tìm kiếm, gọi là “Thượng cổ tu tiên linh địa”.

Ngu Sở quyết định ẩn cư ở nơi này, chăm chỉ tu luyện, cố gắng phi thăng. Vì để tránh những phiền phức từ tuyến nhân vật chính, bất kỳ ai trông có vẻ đẹp trai thì nàng đều nhanh chóng tránh đi thật xa, ngược lại, chỉ thu mấy cậu nhóc có tư chất trời phú để làm đồ đệ.

Mỗi ngày, ngoại trừ tu luyện thì là nuôi dạy đồ đệ, đám đồ đệ thỉnh thoảng cãi nhau làm mình làm mẩy, làm này làm nọ thì đều rất hiếu thuận, cuộc sống hằng ngày của Ngu Sở trôi qua khá thuận buồm xuôi gió.

Mấy chục năm sau, có một nữ tu xinh đẹp đến cửa viếng thăm, khi nàng ta nhìn thấy Ngu Sở được các đồ đệ vây quanh thì chớp mắt lập tức bùng nổ.

“Nữ nhân đê tiện, rốt cuộc ngươi đã làm gì mà khiến cho bọn họ đều tôn ngươi làm thầy?? Ngươi khiến người ta thấy thật buồn nôn…”

Nàng ta còn chưa nói hết câu đã bị các đồ đệ đuổi ra khỏi cửa, sau đó Ngu Sở mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

… Không lẽ nữ tu vừa rồi là nữ chính? Vậy chẳng lẽ những đồ đệ có thiên phú hơn người mà nàng thu nhận này đều là lão đại của nữ chính “Hải Vương” [*] sao?

# Ở trong thế giới tu chân, người từ hai mươi tuổi đến một trăm tuổi đều có thể duy trì dung mạo ở độ thanh xuân, tuyến thời gian bị nhầm lẫn rồi sao… #

Kim chỉ nam:

1. Cuộc sống thường ngày, chủ yếu là nuôi dạy đồ đệ, đồ đệ nhỏ cần thời gian trưởng thành.

2. Hư cấu ảo tưởng, ngôn ngữ không thuần cổ đại, có chỗ nào dùng từ không đúng mong được thông cảm.

3. Có nữ đồ đệ, trong nguyên tác là nhân vật phản diện độc ác, bây giờ đã là cục cưng nhỏ.

4. Có nam chính, không phải là đồ đệ.

Chú thích:

[*] 海王 Hải Vương: Từ ngữ mạng, dùng để chỉ nam, nữ có nhiều mối quan hệ mập mờ, không có trách nhiệm về mặt tình cảm.

***

Cậu chỉ là một nhóc ăn xin.

Cậu được lão tú tài nhặt về nuôi dưỡng.

Cậu không có tên, chỉ được lão tú tài gọi là “Lục Tiểu Thất”.

Dù là một cậu nhóc ăn xin nhưng Lục Tiểu Thất là nhóc ăn xin có khí phách, có tôn nghiêm. Thế nên, dẫu có đói đến mức bụng dán vào lưng, đói đến mờ cả mắt, chóng hết cả mặt, cậu sẽ không bao giờ đi trộm cướp của người khác.

Nhưng có chạy đằng trời cũng chẳng thoát cái đói nghèo bủa vây.

Hôm ấy, cậu nhóc ăn xin khí phách ấy đã trộm túi tiền của một nữ tử.

Đây là lần đầu tiên cậu trộm đồ, không tránh khỏi sự run rẩy và giằng xé trong lòng, động tác lấy trộm cũng vụng về, cứng ngắc.

Cậu thành công lấy được túi tiền của nữ tử nọ, chạy thật nhanh đến quầy bán bánh, gấp gáp muốn mua mấy chiếc bánh mang về cho lão tú tài – người ông đang hấp hối ở khu ổ chuột của thành Thanh.

Cậu nghĩ, chỉ cần có tiền thì người ta sẽ bán bánh cho cậu, nhưng mà chẳng một ai đứng về phía cậu, chẳng có ai chịu tin lời mà rủ lòng thương cậu cả!

Cậu tuyệt vọng lắm, cũng đã nhìn thấy tương lai tối tăm mịt mù trong nhà giam của mình rồi.

Bỗng, có một nữ tử đứng ra bảo vệ cậu nữ tử này là người duy nhất chịu tin tưởng cậu và còn là người vừa bị cậu trộm mất túi tiền nữa!

Nàng đẹp tựa tiên giáng trần, đôi mắt lạnh nhạt chẳng chút tình cảm nhưng lại khiến cậu bất giác muốn dựa dẫm vào.

Ngày sau cậu mới biết, nàng tên là Ngu Sở, cũng là vị tiên trưởng được trăm họ kính yêu.

Hôm ấy, cuộc đời cậu nhóc ăn xin ấy đã rẽ sang một trang mới.

Ngu Sở dẫn cậu theo, thu nhận cậu bé làm đồ đệ, còn đặt cho cậu cái tên “Lục Ngôn Khanh”.

Nếu không có nàng, có lẽ cậu chỉ là một nhóc ăn xin bé nhỏ sống trôi nổi tạm bợ trong khu ổ chuột này. Thậm chí, ngày ấy nếu không được nàng cứu giúp, có lẽ cậu đã chẳng còn trên đời này nữa rồi.

Thế nên, nếu hỏi trên đời này, người nào khiến cậu cam tâm tình nguyện dốc lòng vâng phục, chắc chắn chỉ có một mình Ngu Sở.

Nàng là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời âm u bất định của Lục Ngôn Khanh.

Lục Ngôn Khanh phát hiện sư phụ của cậu hình như không mấy hứng thú với việc mở rộng quy mô môn phái, cũng không hứng thú với việc thu nhận đồ đệ.

Mặc dù không thu nhận đồ đệ thì cậu có thể là đứa trẻ duy nhất đi theo Ngu Sở, có thể là người kế thừa “môn phái” Tinh Thần Cung của nàng. Nhưng mà… cậu cũng muốn được thử cảm giác làm Đại sư huynh!

Chẳng biết có phải do trời cao thấu hiểu lòng người hay không mà dần dần, cậu cũng được như ý nguyện.

Ngu Sở thu nhận thêm “vài” đồ đệ nữa.

Lục Ngôn Khanh phát hiện, mỗi lần sư phụ của cậu nói không muốn thu nhận thêm đồ đệ thì rất nhanh sau đó thôi, nàng sẽ “bứng” một hạt giống tốt về làm đồ đệ.

Thôi thì không sao, miễn là cậu có sư đệ sư muội, để cậu có thể ra dáng Đại sư huynh là được rồi.

Nhưng cậu lại phát hiện môn phái nhà mình có gì đó hơi là lạ…

Người tu tiên nhà người ta ai cũng như mấy vị cao nhân tránh xa thế tục, ngày ngày đóng cửa tu luyện, ăn uống kham khổ các kiểu.

Còn Tinh Thần Cung thì sao? Mỗi ngày tu luyện xong thì đi chọc cá bên suối, phá mấy ngọn núi tìm thú tiêu khiển, còn thích ăn thịt, thích ngủ nướng nữa. Đáng nói là từ ngày có Ngũ sư đệ đến, hầu như mỗi ngày đều lập sòng bài tìm tình hữu nghị trên canh bạc.

Mê đánh bài còn hơn tu luyện, có nhà ai tu tiên mà lạ như vậy đâu?

Vốn là đoá hoa cao lãnh không nhiễm bụi trần, tất nhiên Lục Ngôn Khanh sẽ không sa chân vào bài bạc. Cho đến một ngày, chính tay Ngu Sở cầm tay dạy cậu chơi bài Tây…

… Đoá hoa cao lãnh của môn phái đành cam chịu số phận, bước trên con đường “tệ nạn” của môn phái.

Khi đọc truyện, mình thích một bộ truyện ngược hoặc sủng – ngược đan xen hơn. Tuy nhiên, “Ta thu các đại lão tuổi nhỏ làm đồ đệ” vẫn có một sự cuốn hút nhất định với mình, để mình đọc hết từng chữ mà không bỏ sót một chương nào.

Tuyến tình cảm trong truyện không được khắc hoạ quá kỹ đâu, thậm chí nam chính sẽ có phần mờ nhạt trong ấn tượng của bạn. Nhưng bù lại, ở một khía cạnh khác, sức hút của truyện nằm ở tình sư đồ giữa Ngu Sở với các đồ đệ và tình huynh đệ muội đồng môn. Mình đánh giá cao sự đầu tư chỉn chu của tác giả ở mảng này. Tình cảm ấm áp như một gia đình của mọi người trong môn phái là điểm cộng lớn nhất trên toàn bộ cốt truyện.

Nếu bạn đang muốn tìm đọc một bộ truyện tu tiên mà tình yêu giữa nam nữ chính là yếu tố chủ đạo thì có lẽ đây không phải là sự lựa chọn phù hợp. Nhưng nếu bạn đang kiếm một câu chuyện ấm áp hơi hướng tình cảm gia đình bên cạnh tuyến tình cảm thì mình cực lực đề cử “Ta thu các đại lão tuổi nhỏ làm đồ đệ”.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc:  Team I Love Sư Phụ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN