logo
REVIEW>> SỦNG THÊ GIANG HỒ LỘ
sung-the-giang-ho-lo
Tìm truyện
Donate

SỦNG THÊ GIANG HỒ LỘ

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 123

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 398

Giới thiệu:

Tiểu hiệp vừa gặp đã yêu: Nàng nhảy xuống ta cũng nhảy!

(Cô nương nhà họ Thủy: Ta không nhảy, ta bị ném xuống!)

Cách theo đuổi vợ của Lăng tiểu hiệp: Ta bị nàng lợi dụng hết rồi, mỗi ngày hầu nàng ăn uống ngủ nghỉ thay y phục, nàng còn không chịu cho ta danh phận?

(Cô nương nhà họ Thủy: À… Tướng công)

Mức độ yêu vợ của Lăng tiểu hiệp: Trong giang hồ, nếu Lăng Việt Sơn nói mình thương yêu vợ hạng nhì, ai dám xưng hạng nhất?

(Cô nương nhà họ Thủy:… Có ai so cái này với chàng không?)

***

Trong suốt mười bảy năm đầu đời, Lăng Việt Sơn sống cùng với lão sư phụ kỳ quái lập dị trên đỉnh núi Việt, chăm chỉ rèn luyện võ công. Đến năm thứ mười tám, cuối cùng cũng có thể tay không đánh bại sư phụ, hắn thở phào tạm biệt lão già và chạy ngay xuống núi, mang theo một tâm thế chờ mong đối với thế giới bên ngoài và nhiệt huyết hành tẩu giang hồ bừng cháy.

Trái tim của thiếu niên lang vốn tự do tự tại, lại đập lỡ nhịp khi gặp được tiểu cô nương kia giữa khu chợ náo nhiệt phồn hoa, giữa nhân gian khói lửa bụi bặm. Nàng vận y phục màu vàng, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào sợ hãi nhìn người ta trổ tài nuốt lửa, sau đó lại đỏ bừng lên phấn khích vỗ tay, vô cùng chân thực sống động.

Tựa như chim hoàng yến hay rả rích trên núi Việt ngày xưa, cũng tựa như bông hoa không tên vàng rực rỡ đậu cành bên khung cửa sổ phòng ngủ của hắn lúc còn nhỏ.

Thế gian có mấy ai tin vào cái gọi là nhất kiến chung tình?

Lăng Việt Sơn hắn tin.

Chỉ bằng một cái nhìn, liền hiểu rằng nàng sẽ là người hắn yêu thương bảo vệ cả đời.

Chính vì thế, khi tên hái hoa tặc Đại Đạo Dạ Hương bắt nàng đi, Lăng Việt Sơn cho dù liều mạng cũng phải đuổi theo, cũng không chút do dự lao mình xuống lấy thân che chở cho nàng rơi xuống vực sâu. Tình yêu của thiếu niên có phần thô lỗ ngờ nghệch, bởi vì chưa từng tiếp xúc với nữ nhân bao giờ. Y phục của nàng bẩn, hắn chỉ biết cởi ra giặt sạch, sau đó ôm thân thể như ngọc của nàng vào lòng để sưởi ấm, trong đầu không có lấy nửa ý nghĩ không đứng đắn.

Thủy Nhược Vân tỉnh lại, nếu như không phải nàng còn yếu, thật sự muốn cho hắn một cái tát.

Nàng đỏ mặt khóc toáng lên, Lăng Việt Sơn liền luống cuống tay chân thả ra, sau đó nhường áo của mình cho nàng, một thân ở trần giữa đêm lạnh giá đi tìm củi đốt, còn bắt thịt thỏ cho nàng ăn.

Thủy Nhược Vân cứ ngỡ mình nhìn nhầm, nếu không phải nàng vô cùng rõ ràng thì còn tưởng hắn là tình lang của mình. Nàng biết nàng xinh đẹp, nhưng đến nỗi cắn răng chịu đau chịu lạnh cũng muốn nhường nàng đồ tốt, còn thấp giọng an ủi tâm tình lo lắng kể chuyện cười khiến nàng vui vẻ, thì thật sự là không giống với người lạ lần đầu gặp.

Nhưng xét thấy hắn không có hành vi khiếm nhã với mình, hàng rào chắn trong lòng nàng cuối cùng cũng được bỏ xuống, luyên thuyên không ngớt kể về bản thân, kể về những bằng hữu đi cùng nàng lúc trước.

“Còn có ca ca, Trần ca ca, hai người đều rất xuất chúng...”

Lăng Việt Sơn thắc mắc, “Tại sao lại gọi Trần công tử là Trần ca ca?”

“Bởi vì huynh ấy là người ta yêu quý đó, giống như một huynh trưởng vậy, không được sao?”

“Vậy thì nàng đừng gọi ta là Lăng thiếu hiệp nữa, gọi là ca ca đi.”

Thủy Nhược Vân có chút cạn lời, “Thôi được, Lăng ca ca.”

“Không được, Việt Sơn ca ca cơ.”

“...”, nào có ai mặt dày vô sỉ như vậy? Có thấy quá thân mật rồi không? Thủy Nhược Vân đỏ bừng cả mặt, “Không, nghe kỳ quái lắm.”

“Kỳ quái chỗ nào, ta sẽ gọi nàng là Nhược Nhược. Tương lai chúng ta sẽ cùng nhau ở chung một chỗ, gọi như vậy cũng không có gì kỳ cục cả.”

Mặt nàng càng đỏ tợn hơn, tim đập như trống trận, “Ai muốn ở cùng với ngươi! Quân khiếm nhã, phường bại hoại! Ta không để ý đến ngươi nữa!”

Lăng thiếu hiệp: Hình như mình vừa nói sai chỗ nào à?

Thủy lão gia cực kỳ không vừa lòng. Giao con gái bảo bối cho một tên vô danh tiểu tốt? Còn lâu.

Nhưng thấy bộ dáng tay chân luống cuống của Lăng Việt Sơn khi chứng kiến Thủy Nhược Vân bị trúng đ ộc, lão thân là cha cũng không tiện nổi giận. Hơn nữa, con gái còn sống c hết phải gả cho tên nhóc này, không để lão vào mắt nữa.

Lão hỏi Lăng Việt Sơn rằng, ngươi lấy gì để cầu thân? Ngươi lấy gì để nuôi con bé?

Hắn đáp lại rằng, nguyện dùng những năm tháng tươi đẹp nhất của thiếu niên đạt công thành danh toại, lúc trở về sẽ lấy thiên hạ làm sính lễ, mang theo mười dặm hồng trang, hỏi cưới Nhược Vân về nhà.

Thủy lão gia cười khẩy, xem như hắn mơ mộng quá đáng.

Nhưng quả thật, nhiều năm sau, Lăng Việt Sơn đã làm được. Tình yêu của hắn dành cho tiểu cô nương vẫn còn rực cháy sau ngần ấy thời gian, trở thành giai thoại tình lữ được giang hồ ngưỡng mộ, bình đạm qua tháng năm, cũng thẳng đến thiên trường địa cửu.

***

Đối với Thủy đại tiểu thư, ước nguyện lớn nhất của nàng chính là tiếu ngạo giang hồ. Tuy nhiên phụ mẫu chỉ có duy nhất viên ngọc quý này, nâng niu còn sợ rơi sợ rớt, sao có thể để nàng trở thành nữ hiệp khách được. Vì vậy, nàng chu du thiên hạ trên xe ngựa, ngồi đệm gấm trướng rủ màn che, giống như một cung điện thu nhỏ, hoàn toàn không phải là cưỡi ngựa đón gió, tiêu diêu tự tại như nàng vẫn hằng mong.

Cũng đành chấp nhận như vậy, sống trong sự bảo bọc che chở của mọi người, cho đến khi duyên kiếp của nàng xuất hiện.

Hắn là anh hùng đỉnh thiên lập địa, áo vải giày thô, đôi mắt linh động sáng rực khát vọng tự do, cũng cháy bỏng sự cưng chiều dành riêng cho nàng. Hắn ngang ngược, cứng đầu, vô sỉ, lại khiến nàng không biết phải làm sao mới tốt.

Khi Thủy Nhược Vân bị hái hoa tặc bắt đi, qua vài ngày được tìm thấy, danh tiết không rõ sạch trong ra sao, đầu tóc bù xù bẩn thỉu, khuôn mặt lấm lem bùn đất, còn phảng phất kèm theo mùi máu tươi, cuộn chặt mình trong góc giường khóc. Trong số những người đến tìm kiếm, chỉ có duy nhất Lăng Việt Sơn lập tức bước đến, ôm nàng vào lòng, dịu dàng như trân bảo, nhỏ giọng an ủi nàng, trong mắt không giấu được sự đau lòng.

Những quý công tử ngoài kia, không ít người từng đến cầu thân nàng, nàng kiêu ngạo ham chơi chưa từng để ý bất cứ ai. Nàng biết, không ai trong số họ sẽ sẵn sàng vì nàng mà làm dơ y phục, dơ con mắt, thậm chí còn mặc kệ danh tiếng mà ôm nàng về cả.

Cũng sẽ không có ai tình nguyện đưa một người sắp c hết đến vùng đất bị nguyền rủa để tìm thuốc giải đ ộc hết.

Thủy Nhược Vân là một cô nương yếu đuối quen được người khác bảo vệ, lúc không có hắn ở bên cũng biết rút trâm cài vót nhọn ra để uy hiếp, cứng rắn đối chất, bất chấp tất cả muốn biết hành tung của hắn. Hắn vừa đến, nàng lập tức thu hết những gai nhọn, sà vào lòng hắn khóc òa lên.

Mạnh mẽ của Thủy Nhược Vân là vì Lăng Việt Sơn, yếu đuối dịu dàng của Thủy Nhược Vân cũng là Lăng Việt Sơn. Chẳng biết từ bao giờ, hắn trở thành chiếc vảy ngược của nàng, là nơi không cho phép ai động vào.

Lăng Việt Sơn là anh hùng cái thế của nàng, đạp lên mây gió mà đến, biến giấc mộng ngao du giang hồ của nàng thành hiện thực. Đi đến vùng đất của Hoa Thần, đến núi Vân Vụ mây phủ quanh năm, hay xuôi về chốn sông nước hữu tình, non xanh sâu thẳm.

Chỉ cần nàng nói thích, chỉ cần nàng gật đầu ưng thuận.

Lăng Việt Sơn luôn làm được.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hachonie

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN