logo
REVIEW>> SỦNG ÁI QUÁ ĐỘ
sung-ai-qua-do
Tìm truyện
Donate

SỦNG ÁI QUÁ ĐỘ

Tác giả:

Nam Khinh Ca

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 51

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1261

Diệp Ngưng là tiểu thư hào môn, gia thế hiển hách, lại thông minh xinh đẹp. Người như cô vốn nên đứng ở trên cao kiêu ngạo, ngang ngược hoặc là vui vẻ, không lo nghĩ. Nhưng mẹ mất sớm khiến tính cách của cô trở nên trầm lặng, sau này bố đi bước nữa càng khiến cô thu mình vào hơn.

Diệp Ngưng luôn cảm thấy bản thân không đủ tốt vì vậy lúc chọn bạn trai vô tình hạ thấp tiêu chuẩn xuống. Đó là lý do vì sao cô hẹn hò với Cố Dịch Thần.

Cố Dịch Thần tuy ngoại hình tuấn tú, nhưng gia thế bình thường, ở nơi phồn hoa như thành phố Ngu này đúng là chẳng đáng nhắc đến.

Trong giới thượng lưu này, mấy cô thiên kim tiểu thư như cô, khi chọn bạn trai đều coi trọng xuất thân và địa vị tương xứng, lúc đó cô chọn yêu một Cố Dịch Thần bình thường như vậy, mọi người đều thấy cô ngốc nghếch, nói khó nghe chút là tưởng cô bị ngu.

Diệp Ngưng và Cố Dịch Thần đính hôn được hai năm, hai người vẫn luôn duy trì giới hạn, “tương kính như tân”. Cố Dịch Thần luôn ôn nhu với Diệp Ngưng, chăm sóc cô rất chu đáo, ai thấy cũng tấm tắc khen ngợi, Diệp Ngưng cũng trân trọng tình cảm này, thu lại sự tùy hứng của bản thân, ở trước mặt Cố Dịch Thần luôn là người thông minh khéo léo.

Thế nhưng cho tới một ngày Diệp Ngưng phát hiện ra Cố Dịch Thần nói dối cô. Bởi vì Diệp Ngưng học về tâm lý học nên chỉ cần người đối diện hơi khác thường thôi cô liền biết rõ ràng.

Diệp Ngưng nhận ra giữa hai người họ xuất hiện một người thứ ba, là người Cố Dịch Thần thầm yêu suốt 6 năm, trong lòng Cố Dịch Thần không ai có thể thay thế được người con gái ấy, chỉ cần một cuộc gọi của cô ta, hắn liền bỏ lại Diệp Ngưng, lập tức chạy đến.

Mà lý do khiến Diệp Ngưng từ bỏ triệt để là, chính tai cô nghe được lời Cố Dịch Thần nói lúc say rượu: “Diệp Ngưng là con một, sau này kết hôn thì tài sản của nhà họ Diệp đều thuộc về tao.”

Diệp Ngưng biết mục đích của Cố Dịch Thần, tiến lên vung tay tặng cho anh ta một cái tát. Cô cảm thấy cực kỳ hối hận, tự trách mình sao lúc trước nhìn người tệ thế.

* * *

Diệp Ngưng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp được người thật sự tuyệt vời, cho tới khi cô gặp lại Tạ Ly.

Tạ Ly - thiếu gia nhà họ Tạ nổi tiếng hào hoa phong nhã, tài sản lẫn giá trị con người đều đứng đầu thành phố Ngu. Không những thế từ trước đến giờ anh còn chưa từng vướng vào một scandal tình ái nào, là người nghiêm cẩn, sạch sẽ.

Có người từng đồn anh bị bệnh khó nói, chẳng qua không ai ngờ được bệnh khó nói đó là bệnh tương tư. Tạ Ly yêu thầm một cô gái nhiều năm.

Mà cô gái đó chính là Diệp Ngưng.

Trong mắt anh, Diệp Ngưng giống như thiên thần nơi bắt nguồn ánh sáng, còn anh giống kẻ bị bỏ quên nơi địa ngục tối tăm. Anh yêu cô nhưng không dám lại gần, sợ làm cô bị vấy bẩn.

Vì thế Tạ Ly chấp nhận kìm nén, chôn chặt tình yêu đó trong lòng để chúc phúc cho Diệp Ngưng.

Thế nhưng, lúc nhìn thấy Diệp Ngưng bị người ta bắt nạt tình yêu đó bất chợt sống dậy, thôi thúc anh tiến về phía trước. Tạ Ly nhận ra tình cảm của mình đã lớn đến mức khiến anh khao khát rời khỏi bóng tối để đi tìm ánh dương.

Và Tạ Ly đã nghe theo tiếng gọi con tim đi về nơi có ánh sáng mà anh đã khao khát bao lâu nay.

“Trên quảng trường nhỏ vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều bác trai bác gái khiêu vũ ở đây. Tạ Ly kéo cô ngồi xuống băng ghế, sau đó mới buông tay.

Anh đưa cô đến đây không phải muốn cho cô ngắm hoàng hôn đó chứ?

Trong lúc trái tim Diệp Ngưng gõ từng nhịp trống nhỏ, anh chậm rãi cất lời.

“Em cảm thấy đợi đến khi hai chúng ta già rồi, anh dẫn em đến nơi này khiêu vũ có được không?”

Anh dẫn cô đến?

Trong nháy mắt Diệp Ngưng bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của anh, anh đang ám chỉ với cô điều gì đây.

Tạ Ly đột nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Phía sau anh là ánh đèn đường phát sáng rực rỡ, khuôn mặt anh được phản chiếu trong ánh đèn, vừa hoàn mỹ lại thanh tú.

Thời khắc này, gió đêm dường như mềm mại hơn rất nhiều.

“Anh có bí mật này muốn nói với em.”

Anh khẽ nâng môi mỏng, chậm rãi tiến sát bên tai cô.

“Bí mật này chính là_______”

Giọng nói trầm thấp bên tai, khiến tim Diệp Ngưng đập nhanh hơn.

Giống như cô đã đoán trước được anh muốn nói gì, nhưng lại như đoán không ra anh sẽ nói gì.

Sau mấy giây kéo dài từ cuối, anh thì thầm: “Anh thích em, Diệp Ngưng.”

Lời nói đó vừa xong, tiếp theo chính là_____

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Trái tim bị ném lên cao lại rơi xuống đất, rồi lại lập tức bật lên, rất giống đang ngồi tàu lượn siêu tốc.

Diệp Ngưng có cảm giác như mọi thứ xung quanh đều rơi vào yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc khiêu vũ ở quảng trường cũng không nghe thấy nữa.

Sau khi nói xong câu nói đó, tâm tình Tạ Ly ngược lại vô cùng bình tĩnh.

Đây là lời anh đã cất giữ trong lòng rất lâu, giây phút nói ra mới phát hiện, thật ra cũng không khó nói như vậy.”

Mình cảm thấy trong cuộc sống này chúng ta phải dũng cảm một chút, dũng cảm yêu một người, dũng cảm bày tỏ, thắng thì chúng ta được hạnh phúc, còn nếu thua, ít nhất chúng ta sẽ không thấy hối hận.

Nếu Diệp Ngưng là ánh sáng của Tạ Ly, thì đối với Diệp Ngưng anh cũng là bình minh của cô, là thứ ấm áp mang theo hy vọng và mong chờ.

“”Mẹ ơi, mẹ có biết không? Một người sống khép kín như con, con thực sự chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại thích một người nhiều đến vậy. Anh ấy hệt như một tia sáng soi rọi thế giới của con, làm cho con cảm thấy cuộc sống đã hoàn toàn thay đổi, rực rỡ và tươi mới hơn. Liệu rằng anh ấy chính là thiên thần mà mẹ đã gửi đến cho con?”

Vừa nói, Diệp Ngưng vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tạ Ly.

Trên đời này luôn có một người, làm cho bạn cảm thấy thanh thản mỗi khi nhìn về.”

Cuộc sống này chính là kỳ diệu như thế, những người vốn là của nhau sớm muộn gì cũng trở về bên nhau.

Ông trời cũng công bằng lắm, ánh sáng sẽ chiếu tới muôn nơi. Và khi ánh sáng soi đến, cây cối sẽ đâm chồi, nảy lộc, giống như tình yêu của họ sẽ phát triển ngày một tốt tươi.

“Tạ Ly vuốt nhẹ tóc cô, anh ôm cô thật chặt, khuôn mặt Diệp Ngưng áp vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh khiến cô thực sự cảm nhận được sự hiện diện của anh, không tự chủ được ôm lấy eo anh chặt hơn.

“Tạ Ly, em vô cùng, vô cùng thích anh.”

“Anh cũng vậy.””

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tam Sinh Hữu Hạnh collab cùng Biển Của Cá

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN