logo
REVIEW>> SONG BÍCH
song-bich-0001
Tìm truyện
Donate

SONG BÍCH

Độ dài: 241

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 234

Giới thiệu:

Minh Hoa Thường là muội muội trong cặp thai long phượng, bởi vì tượng trưng cho điềm lành lại mất mẹ khi còn nhỏ tuổi nên Trấn Quốc Công vô cùng yêu chiều nàng, nuông chiều nàng tới nỗi bất tài, không có chí tiến thủ, khác biệt hoàn toàn với huynh trưởng song thai nổi danh Trường An.

Minh Hoa Thường vốn an tâm sống những ngày vô lo vô nghĩ, mãi tới một ngày, nàng có một giấc mơ, biết được thật ra nàng là thiên kim giả.

Hai đứa trẻ bị ôm nhầm, thiên kim thật lưu lạc dân gian, tuy xuất thân bần hàn nhưng cố gắng vươn lên, còn nhỏ đã trở thành tài nữ nổi danh, tạo nên sự tương phản rõ ràng với hàng giả là nàng đây. Về sau, chân tướng bị phơi bày, thiên kim thật được đón về Công phủ, địa vị của thiên kim giả nàng rơi xuống vực sâu rồi lặng lẽ bị hạ đ ộc c hết vào một đêm khuya.

Minh Hoa Thường có mơ ước lớn nhất là sống tới già sợ tới mức giật mình, thấy chỉ còn một năm nữa là thiên kim thật trở về, Minh Hoa Thường làm người khiêm tốn, nỗ lực lấy lòng huynh trưởng thai long phượng trên danh nghĩa của nàng – Minh Hoa Chương.

Nhưng huynh trưởng ưu tú lạnh lùng chẳng để ý tới kẻ vô dụng như nàng, Minh Hoa Thường nịnh nọt vô ích, quyết định bỏ cuộc và dõi theo huynh trưởng thật của mình – Trạng nguyên lang Tô Hành Chỉ, Tể Tướng hàn môn ngày sau.

Sau lần thứ ba Minh Hoa Thường lặng lẽ chuồn ra ngoài gặp tân khoa Trạng nguyên, vào đêm khuya, Minh Hoa Chương xuất hiện trong phòng nàng, thất vọng nói: “Muội muội, không ngờ lòng kiên nhẫn của muội vẫn kém như vậy.”

***

Thành Lạc Dương.

Ngày đại tuyết.

Ở Thần Đô, không ai là không hay biết về cặp long phượng thai Minh gia, huynh trưởng Minh Hoa Chương thông minh tài tuấn, nổi danh khắp cả Trường An, muội muội Minh Hoa Thường xinh đẹp dịu dàng chốn khuê các. Hai đứa trẻ từ khi sinh ra đã tượng trưng cho điềm lành, khiến mọi người đều ao ước ngưỡng mộ.

Thế nhưng, khi nhìn những bông tuyết lạc rơi bên hiên nhà ngoài cửa sổ, lòng của Minh Hoa Thường lại tràn đầy hốt hoảng sầu lo. Bởi vì, đêm qua nàng đã mơ thấy một giấc mộng kinh hoàng.

Trong mơ, Minh Hoa Thường biết được thân thế thật sự của mình. Nàng không phải là thiên kim tiểu thư chân chính, nhị nương tử của Minh gia. Nàng là đứa trẻ có thân phận thấp hèn nơi chốn dân gian, bởi vì lòng tham và sự ích kỷ của người lớn mà được tráo đổi với huyết mạch công phủ.

Minh Hoa Thường cũng biết được, vào năm nàng mười bảy tuổi, thiên kim thật sẽ trở về, nàng ấy là Tô Vũ Tề. Tuy phải lưu lạc nhân gian, sống nơi thôn quê nghèo khó, thế nhưng nàng ấy vẫn thật nổi bật hơn người. Chẳng những xinh đẹp lại còn tài giỏi. Tô Vũ Tề đã tự mình tìm đến Minh gia, chứng minh dòng máu đang chảy trong người và thân phận của mình.

Thế nên, Minh Hoa Thường, từng là viên minh châu quý giá được cả Minh gia yêu thương sủng ái trong một đêm bỗng hoá thành viên đá ven đường bị bao người xa lánh ghét bỏ. Lúc ấy, may nhờ có huynh trưởng Minh Hoa Chương ra mặt, nàng mới không bị đuổi khỏi Minh gia. Rồi nàng được đưa đến nơi thiên viện xa xôi hẻo lánh, tự sinh tự diệt.

Minh Hoa Thường từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ, chưa từng chịu bất cứ khổ sở nào. Mẫu thân mất sớm nên phụ thân càng thêm hết lòng nuông chiều nàng. Nàng lại có huynh trưởng chở che, cuộc sống vô lo vô nghĩ. Vậy nên, nàng cái gì cũng không giỏi, cầm kỳ thi hoạ đều không tinh thông, cả ngày chỉ nghĩ đến việc ăn và ngủ, nhàn nhã với cuộc sống cá mặn.

Vì thế, khi biết được thân phận và phải đến ở thiên viện, nàng vẫn nhẹ nhàng thích ứng, chỉ mong mỗi ngày đều có thể trôi qua bình an như vậy. Đáng tiếc, vận mệnh chính là tàn nhẫn, vào một đêm trăng sáng, nàng bị kẻ xấu lặng lẽ độc c hết.

Mùa đông năm đó rất lạnh, tuyết rơi thật dày, cây quế ngoài sân cũng đìu hiu trong cơn gió.

Và, Minh Hoa Thường vẫn không hiểu được, tại sao một người nhỏ bé chỉ muốn sống, không gây ra được chuyện gì lớn như nàng, lại bị người ta g iết c hết. Rốt cuộc, kẻ đó là ai, muốn che giấu bí mật gì?

Thế nên, sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng ấy, Minh Hoa Thường quyết định, bản thân không thể cứ ngồi im như vậy chờ đợi cái c hết đang đến gần được. Nàng cần phải tìm hiểu về mọi chuyện và tìm cho mình một con đường sống.

Vì thế, dạo này mọi người trong Minh gia cảm thấy, nhị nương tử nhà bọn họ có chút thay đổi nho nhỏ. Tiểu thư sẽ không còn chỉ hưởng thụ niềm vui từ ăn uống ngủ nghỉ nữa mà cũng sẽ quấn quýt theo huynh trưởng học tập, đi đây đó. Dường như, sau những tháng năm tình cảm huynh muội có chút nhạt nhòa thì đến lúc mọi thứ quay về như vốn dĩ. Bởi vì, chẳng phải họ là long phượng thai, tim liền tâm hay sao.

Đúng vậy, Minh Hoa Thường chính là muốn đến gần Minh Hoa Chương, huynh trưởng giả của mình, để cầu sự bảo vệ chở che. Bởi vì, nàng nhận ra trong mộng, huynh ấy là người duy nhất khi nàng gặp chuyện đã đứng ra vì nàng, sau này nàng c hết cũng là huynh ấy vượt ngàn dặm xa trở về xem nàng.

Minh Hoa Chương, quả thật là một huynh trưởng vô cùng tốt.

***

Ngay từ khi còn thơ bé đến trưởng thành, đối với Minh Hoa Chương mà nói, trên đời này chỉ có một người duy nhất vô cùng quan trọng với hắn, chính là muội muội Minh Hoa Thường.

Khi còn nhỏ, nàng thường xuyên ốm đau, sức khỏe không tốt. Lớn hơn xíu, thì chỉ biết ham ăn ham chơi, không thích học tập. Cuộc sống vô tư hồn nhiên, không lo nghĩ điều gì. Hắn thân là huynh trưởng, là trụ cột ở Minh gia. Thế nên, hắn phải dốc hết toàn lực, từng ngày cố gắng không ngừng. Chỉ khi hắn nắm được mọi thứ trong tầm tay, chống đỡ một mảnh trời riêng thì muội muội của hắn mới có thể luôn như vậy.

Hắn muốn nhìn muội muội cười, rạng rỡ và ngọt ngào, không bị sự dơ bẩn và phân tranh của thế giới này nhuốm đầy tâm trí. Càng không muốn nàng phải bắt ép bản thân mình làm bất cứ điều gì. Thứ mà nàng muốn, hắn sẽ cho nàng. Nếu không có, hắn lại tìm về.

Thế nhưng, gần đây, Minh Hoa Chương nhận ra, có lẽ hắn vẫn không thật sự hiểu hết về muội muội của mình.

Minh Hoa Thường, nàng không còn là cô bé con như ngày nào, mỗi ngày đều chỉ biết cười đùa vui vẻ thích ăn kẹo mạch nha, cũng không còn là tiểu cô nương dịu dàng chốn khuê các không màng thế sự. Nàng giờ đây, trưởng thành, cũng bộc lộ những khả năng xuất sắc hơn người ra ngoài.

Minh Hoa Chương cảm thấy sợ hãi và lo lắng nhiều hơn là vui mừng. Bởi vì, nàng dường như đã gặp chuyện gì đó, nhưng lại che giấu không nói cho hắn biết. Và hơn hết, sự tài giỏi biến hoá ấy, sẽ mang đến muôn vàn hiểm nguy với nàng. Mà hắn, lại không thể từng giây từng phút bên cạnh bảo vệ nàng được. Vậy nên, hắn phải tìm cách đặt nàng dưới mi mắt của mình, tùy thời đều có thể nhìn thấy, hắn mới có thể yên tâm.

***

Minh Hoa Thường nghĩ rằng, không thể chỉ trông chờ và dựa dẫm vào huynh trưởng Minh Hoa Chương được. Nàng cần thêm một con đường khác, đảm bảo tính mạng và tương lai sau này. Nếu đến lúc sự thật phơi bày, hay khi biến cố xảy ra, nàng vẫn có thể được bảo vệ, bình yên rời đi.

Thế nên, Minh Hoa Thường quyết định gia nhập vào Huyền Kiêu Vệ làm việc, chuyên điều tra các vụ án. Nàng biết, bản thân không tinh anh giỏi võ trượng nghĩa như tỷ tỷ Nhậm Dao, lại càng không lanh lẹ khôn ngoan như thiếu gia Lăng Giang, không có sự thiên phú xuất sắc như Tạ huynh Tạ Tế Xuyên.

Nàng chỉ có sự quan sát tỉ mỉ và tinh tế, từng bước xâu chuỗi các cảm xúc lẫn sự vật và hiện tượng lại cùng nhau, rồi đặt mình vào tâm lý t ội p hạm, vạch trần kế hoạch của hắn ra ngoài ánh sáng.

Nàng còn được dẫn dắt bởi đội trưởng là Minh Hoa Chương, người nàng không ngờ nhất. Lúc này, Minh Hoa Thường nhận ra, huynh trưởng của nàng thông minh tài giỏi đến mức nào. Ẩn đằng sau dáng vẻ quân tử lạnh lùng đó, chính là một sự nỗ lực và không ngừng cố gắng để đạt được kết quả như hôm nay. Huynh ấy, thật sự vì Minh gia, vì nàng, mà liều mình vô cùng.

Minh Hoa Thường hổ thẹn. Nàng chỉ là muội muội giả mà thôi, không đáng để huynh ấy hy sinh như vậy. Thế nên, khi sự thật hé lộ, nàng cảm thấy, vẫn là cách xa thì tốt hơn. Con đường tương lai của Minh Hoa Chương, không vì có nàng làm đá cản đường mà gặp trắc trở gian nan.

Thế nhưng, Minh Hoa Thường lại không biết, tình cảm vốn dĩ là thứ mà con người không thể khống chế được. Huống chi, người đó lại là Minh Hoa Chương, một kẻ có tâm tư thâm trầm, khó lòng đoán định. Vì nàng, hắn cam tâm từ bỏ vương quyền đế vị, rời xa hoàng cung thâm sâu.

Bởi vì, tình yêu của hắn, chỉ lẳng lặng ở nơi đó, đợi ngày nở rộ mà thôi. Tựa như pháo hoa trong đêm tối mù mịt, trong một cái chớp mắt, đã rực rỡ khắp trời. Hoặc tựa như dưới giàn nho nơi hiên nhà, cành lá đan xen với bóng nắng, có nàng quay đầu lại mỉm cười, xanh mát khoảng trời riêng.

Minh Hoa Chương đối với Minh Hoa Thường là tất cả sự dịu dàng và bao dung chưa từng có đối với bất kỳ ai khác.

Trước kia, nàng là muội muội của hắn, thế nên việc huynh trưởng yêu thương bảo vệ cho nàng chính là thiên kinh địa nghĩa.

Bây giờ, nàng là trái tim của hắn, thế nên hắn lại càng phải nâng niu trân trọng chở che cho nàng hơn.

Bởi vì hắn biết, vận mệnh ngay từ giây phút ban đầu đã trói định cuộc đời của hắn và nàng lại cùng nhau.

Thế nên, Minh Hoa Chương nguyện dùng hết thảy mọi thứ, để yêu thương bảo vệ nàng chu toàn.

Trong mộng từng bỏ lỡ, kiếp này xin tục huyền.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mâm Đa Quả – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN