logo
REVIEW>> SONG BÍCH
song-bich
Tìm truyện
Donate

SONG BÍCH

Độ dài: 241

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 541

Giới thiệu:

Minh Hoa Thường là muội muội trong cặp thai long phượng, bởi vì tượng trưng cho điềm lành lại mất mẹ khi còn nhỏ tuổi nên Trấn Quốc Công vô cùng yêu chiều nàng, nuông chiều nàng tới nỗi bất tài, không có chí tiến thủ, khác biệt hoàn toàn với huynh trưởng song thai nổi danh Trường An.

Minh Hoa Thường vốn an tâm sống những ngày vô lo vô nghĩ, mãi tới một ngày, nàng có một giấc mơ, biết được thật ra nàng là thiên kim giả.

Hai đứa trẻ bị ôm nhầm, thiên kim thật lưu lạc dân gian, tuy xuất thân bần hàn nhưng cố gắng vươn lên, còn nhỏ đã trở thành tài nữ nổi danh, tạo nên sự tương phản rõ ràng với hàng giả là nàng đây. Về sau, chân tướng bị phơi bày, thiên kim thật được đón về Công phủ, địa vị của thiên kim giả nàng rơi xuống vực sâu rồi lặng lẽ bị hạ đ ộc c hết vào một đêm khuya.

Minh Hoa Thường có mơ ước lớn nhất là sống tới già sợ tới mức giật mình, thấy chỉ còn một năm nữa là thiên kim thật trở về, Minh Hoa Thường làm người khiêm tốn, nỗ lực lấy lòng huynh trưởng thai long phượng trên danh nghĩa của nàng – Minh Hoa Chương.

Nhưng huynh trưởng ưu tú lạnh lùng chẳng để ý tới kẻ vô dụng như nàng, Minh Hoa Thường nịnh nọt vô ích, quyết định bỏ cuộc và dõi theo huynh trưởng thật của mình – Trạng nguyên lang Tô Hành Chỉ, Tể Tướng hàn môn ngày sau.

Sau lần thứ ba Minh Hoa Thường lặng lẽ chuồn ra ngoài gặp tân khoa Trạng nguyên, vào đêm khuya, Minh Hoa Chương xuất hiện trong phòng nàng, thất vọng nói: “Muội muội, không ngờ lòng kiên nhẫn của muội vẫn kém như vậy.”

***

Phần lớn những quý nữ thế gia ngoài kia đều ao ước được gả cho một đấng trượng phu cao sang quý phái, được sống một đời vinh hiển, phú quý trải dài. Nhưng còn Minh Hoa Thường, ước mơ của nàng lại có phần “giản đơn” và “khiêm tốn” hơn thế nhiều. Đời này, nàng chỉ mong sao mình sẽ được sống yên ổn tới già, ngày ăn uống no say, đêm an ổn vào giấc.

Ước mơ của một quý nữ thế gia kiêm “thùng cơm cá mặn” chỉ nhỏ nhoi có chừng ấy thôi…

Ấy thế mà, một ngày nọ, Minh Hoa Thường lại mơ phải một giấc mơ tiên tri hết sức đáng sợ.

Giấc mơ ấy nói cho nàng biết rằng, ước mơ làm “cá mặn” tới già của nàng sẽ “đứt gánh giữa đường”, vì nàng chỉ là “thiên kim giả”, và thiên kim thật của phủ Trấn Quốc Công sẽ sớm ngày trở về, rồi nàng ấy sẽ “đá văng” thiên kim giả “tu hú chiếm tổ” là nàng đây đi thật xa.

Sau khi bị đuổi khỏi Công phủ, những tháng ngày hết sức thảm hại của Minh Hoa Thường mới thật sự bắt đầu. Không có phủ Trấn Quốc Công chống lưng, khó khăn bốn bề kéo đến; không còn cha huynh ở bên, nàng bơ vơ lạc lõng, lưu lạc đến bước đường lang thang ở những nơi cùng đường cuối ngõ, không còn được ăn no ngủ ngon…

Với một “thùng cơm siêu cấp” như Minh Hoa Thường mà nói, không được ăn no mới tàn nhẫn làm sao. Lấy mạng của nàng thì được, chứ còn bắt nàng phải nhịn đói ấy à?… Mơ đi, không thể được đâu nhé!

Thế là, vì một tương lai có thể làm “cá mặn” ở phía trước, vì để đối lấy những chiếc “phiếu cơm” trọn đời, Minh Hoa Thường đã “xắn ống tay áo lên” mà đối đầu với vận mệnh…

“Vận mệnh mênh mông cuộn chảy, tuôn trào không ngừng. Có rất nhiều người đã tẩu tán trong dòng lũ, cũng có vài người, quanh đi quẩn lại, luôn bị vận mệnh đưa đến bên nhau.”

Năm ấy, khi hai đứa trẻ còn để tóc trái đào, có một đứa thích mặc những chiếc yếm đỏ hay khóc lớn, còn một đứa chỉ biết bó tay bó chân chẳng biết phải làm sao, chỉ sợ muội muội mình khóc nhiều quá thì răng sẽ không thể mọc lên được.

Năm ấy, khi hai đứa trẻ vừa lên ba, lên bốn, chúng rất thích chơi trốn tìm cùng nhau, thích chạy lòng vòng quanh phủ Trấn Quốc Công cùng nhau đến khi nào mệt mới thôi. Dường như, miễn là được “cùng nhau”, hai đứa trẻ ấy có thể nô đùa vui vẻ, có thể chạy nhảy cả ngày trời mà chẳng biết mệt mỏi là gì.

Năm ấy, khi hai đứa trẻ chẳng cần phải lo nghĩ về bất cứ một chuyện gì trên thế gian này, tuổi thơ của chúng cũng tươi vui và đầy màu sắc như bao đứa trẻ ngoài kia.

Trước năm bốn tuổi, hai đứa trẻ ấy “tuy hai mà một”. Chúng làm gì cũng có nhau, làm gì cũng làm cùng nhau.

Những năm tháng ấy, khi mà hai đứa trẻ chưa bị ép phải tách nhau ra, khi mà muội muội tinh nghịch chưa bị cái danh “tiểu thư Công phủ” kìm lại, khi mà huynh trưởng chưa phải học làm một quân tử, chưa phải gánh vác những trọng trách to lớn mà cha huynh để lại… chúng chính là hai người thân thiết với nhau nhất trên đời này.

Người ta gọi hai đứa trẻ ấy là thai song phượng, tượng trưng cho điềm lành hiếm có trên đời này.

Nhưng điềm lành có “lành” tới đâu, thì vào năm bốn tuổi, hai đứa trẻ ấy vẫn bị người lớn ép phải tách nhau ra. Huynh trưởng đi theo cha học đạo làm quân tử, học cách làm một đấng trượng phu “đầu đội trời, chân đạp đất”, học cách gánh vác giang sơn vạn dặm.

Muội muội thì lại khác, tuy nói là cha để nàng ở lại nơi khuê phòng để học làm một quý nữ thế gia tài năng đức hạnh, nhưng thật ra, với một người vừa sinh ra là đã có nhiều hơn người khác một cái “xương lười” như nàng, đó chỉ là cái cớ để nàng có thể yên phận làm một chú “cá mặn” mà thôi.

Từ Lạc Dương cho đến Trường An, ai ai cũng đều biết đến cặp thai song phượng nổi danh điềm lành này. Huynh trưởng là anh tài thế gia xuất chúng – Minh Hoa Chương, muội muội là “cá mặn” nổi tiếng lười nhác – Minh Hoa Thường.

Thời gian cứ thấm thoắt thoi đưa, hai đứa trẻ để tóc trái đào mặc yếm đỏ ngày nào đã trưởng thành, và chúng cũng đã xa cách nhau hơn ngày ấy.

Thật ra thì bọn họ vẫn có thể duy trì kiểu quan hệ huynh muội vừa xa vừa gần, tưởng thân mà lạ này cho đến khi nam cưới nữ gả, cho đến khi đôi bên đều đã “yên bề gia thất”. Dù một người trong số hai người họ có cần phải khôi phục lại thân phận thật sự hay không, thì hắn cũng vẫn sẽ luôn lặng lẽ bảo vệ nàng, thầm lặng tương trợ phu quân và con cái nàng. Hắn vẫn luôn tự nhủ với lòng mình như thế đấy.

Nhưng, vào cái năm mười sáu tuổi kia, nhờ có giấc mơ tiên tri nọ, mà mối quan hệ có phần “nguội lạnh” giữa cặp huynh muội Minh gia đã dần có sự thay đổi.

Minh Hoa Thường bắt đầu nỗ lực tìm cách lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của nàng. Hắn đi đâu, nàng theo đó, hắn làm gì, nàng cũng học làm theo. Nàng bắt đầu trở thành “cái đuôi nhỏ” luôn bám dính lấy hắn bất kể thời gian và địa điểm. Minh Hoa Chương cũng theo đó mà nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của một vị huynh trưởng.

Nhưng, dù sao thì bấy giờ “huynh muội” họ đều đã tỏ tường một sự thật rằng, căn bản là họ chẳng phải là huynh muội thật sự của nhau, vậy nên, có rất rất nhiều chuyện mà những đôi huynh muội bình thường khác làm thì sẽ rất đỗi bình thường, nhưng với họ thì lại có phần “vượt quá ranh giới”. Dẫu sao thì, kể từ cái khoảnh khắc mà đôi bên nhận ra họ không phải là huynh muội ruột thịt, thì với nàng mà nói, hắn đã trở thành “ngoại nam”, là đối tượng mà nàng cần phải “tránh xa thật xa”.

Trong khi Minh Hoa Chương đang cảm thấy vô cùng bối rối và khó xử trước sự thay đổi quá đỗi đột ngột này của Minh Hoa Thường, thì nàng vẫn cứ trưng ra vẻ mặt vô tội mà gọi hắn là “a huynh”, hết gọi hắn là “a huynh” thì lại chạy đi gọi kẻ khác là “Tô huynh”, là “Tạ huynh”. Nàng cứ vô tình “trêu chọc” hắn như thế rồi lại làm như không có chuyện gì mà “chạy đi trêu chọc nam lang khác”, điều này khiến hắn không thể thờ ơ, không thể vờ như không thấy gì được nữa.

Hoá ra, không cần biết là bao nhiêu năm đã trôi qua, không cần biết nàng là Minh Hoa Thường của năm bao nhiêu tuổi, thì lòng kiên nhẫn của nàng vẫn luôn kém cỏi như thế.

Năm sáu tuổi, khi tới tuổi bắt đầu đọc sách luyện chữ, sách đọc không nổi thì quăng sách đi, không đọc sách nữa, chữ luyện không xong thì quăng bút đi, không luyện chữ nữa. Năm mười tuổi, lúc bị ép phải học đàn, vì đã luyện gần một tháng trời mà chẳng sao có thể đàn đúng được, nàng đâm ra lười biếng mà bỏ ngang, không thèm luyện đàn nữa.

Cuối cùng, vào năm nàng mười sáu tuổi, rõ ràng ban đầu chính nàng đã tự hứa rằng phải giữ mối quan hệ tốt với “huynh trưởng” của mình, nhưng rồi, còn chưa giữ được đầy một năm mà nàng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, dần có ý muốn thoái lui, muốn chuyển hướng sang một “đối tượng khác”.

Điều này khiến hắn muốn giận nàng, muốn oán nàng, muốn không để ý đến nàng… Hắn muốn lắm nhưng lòng hắn lại chẳng nỡ. Thế là, hắn chỉ có thể quay sang tự hỏi mình, tự bối rối, rồi lại tự trách mình…

“… Nếu như muội cứ ở nhà mãi, không thành hôn, cứ lần lữa mãi cho đến khi trở thành một cô nương già, khi ấy huynh vẫn sẽ nuôi muội cả đời ư?” – Minh Hoa Thường đã từng hỏi hắn một câu như thế đấy, và rõ ràng là Minh Hoa Chương cũng đã nhận lời nàng rồi kia mà. Ấy vậy mà, (trong mắt hắn) hắn lại thấy nàng đã “vô tâm vô tình” quên đi lời hẹn cùng hắn mà đi “động lòng xuân” với một kẻ khác.

“Rõ ràng là nàng đã nói là nàng không muốn xuất giá, muốn để Nhị huynh nuôi nàng cả đời kia mà…”

Ừ nhỉ, rõ ràng là họ đã hẹn là sẽ mãi mãi như thế này – hắn mãi mãi không cưới, nàng mãi mãi không gả, vĩnh viễn làm huynh muội của nhau. Rõ ràng là họ đã từng móc tay hứa hẹn như thế kia mà…

Thời gian cứ vội vã trôi đi, không biết là có bao nhiêu thứ đã bị cuốn vào dòng chảy thời gian mà dần tan biến, cũng không biết là có bao nhiêu thứ vẫn cứ đứng sừng sững tại chốn cũ, vĩnh viễn chẳng hề khác đi.

Không biết là bắt đầu kể từ khi nào, nhưng từ khi Minh Hoa Thường bắt đầu có trí nhớ, nàng nhớ là năm nào cũng thế, cứ mỗi dịp năm mới sang, Minh Hoa Chương lại mang đến cho nàng một chiếc kẹo mạch nha ngọt ngào, chúc nàng thêm tuổi mới bình an.

“Thời gian trôi đi nhanh biết bao, có rất nhiều thứ đều đã khác trước, nhưng dường như, cũng có vài thứ chưa bao giờ thay đổi…”

Cũng giống như là quan hệ giữa Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường vậy. Khi là huynh muội, hắn dốc sức làm một huynh trưởng đầy đủ tư cách, ra sức bảo vệ nàng, giữ lấy một vùng trời bình yên bao la cho nàng. Khi biết rằng mình chẳng phải là huynh trưởng ruột thịt của nàng, hắn chọn lùi bước về sau, không nhiễu loạn cuộc sống an ổn của nàng, chỉ lặng lẽ bảo vệ nàng. Và rồi, khi nhận ra sự tồn tại của nàng mới quan trọng xiết bao với mình, hắn lựa chọn tiến bước, nắm tay nàng cùng vượt qua muôn trùng khó khăn.

“Nàng là điểm yếu mà hắn phải bảo vệ, cũng là áo giáp cứng cáp vô đối của hắn. Có nàng ở đây, hắn sẽ có dũng khí đối mặt với tất cả.”

Thường Thường của hắn xứng đáng với bất cứ ai trên thế gian này, chỉ có kẻ đó có xứng với sự tốt đẹp của nàng hay không. Thường Thường của hắn là vị nương tử tốt đẹp nhất trên đời này, nàng xứng đáng có được tất thảy mọi thứ châu báu tuyệt mỹ nơi nhân thế.

Cô nương mà Minh Hoa Chương hắn thích là sự tồn tại toàn bích trác tuyệt trên cõi đời này, chỉ cần nàng được vui vẻ, hắn sẵn lòng và không tiếc bất cứ một cái giá nào để nàng được toại ý.

“… Người trong lòng hắn lại chính là nàng, nào có còn ai có thể để ý đến đại nghĩa nữa cơ chứ?

Yêu, vốn đã là chuyện không có lý trí.”

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mâm Đa Quả – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN