logo
REVIEW>> SINH SÔI
sinh-soi
Tìm truyện
Donate

SINH SÔI

Reviewer:

AI_Phong Lữ

Độ dài: 73

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1306

Giới thiệu:

Mùa hè năm đó rực rỡ chói mắt, tình yêu của chàng thiên chi kiêu tử dành cho cô thiếu nữ lại không được ai xem trọng.

Tất cả mọi người đều khuyên Chu Kiến Dặc cách xa Ôn Thính Thần một chút, anh nhất quyết không nghe, vẫn cố chấp đâm đầu vào, cuối cùng bị đập nát hết một thân kiêu ngạo.

Nụ hôn đầu tiên trao nhau trên đỉnh núi, có sao giăng đầy trời đêm, Chu Kiến Dặc cảm thấy cả thế giới của anh cũng lấp lánh như trời trăng khi đó vậy.

Nhưng tới sau cùng lại là Ôn Thính Thần bội tình bội nghĩa bỏ mặc anh.

Nhiều năm sau, anh vô tình gặp lại Ôn Thính Thần khi cô đi xem mắt ở tiệm cà phê.

Bạn của anh cố ý hỏi chuyện, ‘’Ê này, kia không phải bạch nguyệt quang một thời của cậu sao? Sao lại lưu lạc tới mức độ này?”

Chu Kiến Dặc cứng nhắc gằn từng chữ: ‘’Liên quan gì đến tớ, tớ đã sớm quên rồi.’’

Ôn Thính Thần cũng nghe được, bàn tay cầm ly nước khẽ nắm chặt, ngực cô đau nhói.

Đã quên rồi cũng tốt.

Lại sau nữa, bọn họ trở thành hàng xóm của nhau, còn cùng bị nhốt trong thang máy chật hẹp.

Chu Kiến Dặc nắm lấy cổ tay cô, cả đời khinh cuồng kiêu ngạo lần đầu tiên vì cô mà hốc mắt đỏ lên, ‘’Ôn Thính Thần, em cho anh một lời giải thích, anh sẽ lập tức tha thứ cho em.’’

Chu Kiến Dặc không biết, từ ngày phải rời xa anh, ngày ngày Ôn Thính Thần đều thành tâm cầu khẩn với thần minh.

‘’Dù cho không thể có mặt trong cuộc sống của người, vẫn nguyện cho người năm tháng bình an.’’

Anh dùng thời gian nhắc cho em hay/ Mỗi khi em lạc lối, miễn là có anh bên em/ Thì đêm dài tối cũng thành ngày dài miên man.《Sinh Sinh》-  Lâm Tuấn Kiệt

***

“Trái tim bao bọc bởi ánh sáng rất ấm áp

Đều liên quan tới em.” *

Ánh sáng và bóng tối hai trạng thái hoàn toàn đối lập nhau. Ánh sáng liệu rằng có thể xoá tan đi bóng đêm vô tận đó không?

Cả cuộc đời này bóng tối ấy đã bao trùm lên cô gái mang tên Ôn Thính Thần.

16 tuổi - vô vàn nỗi đau.

Ôn Thính Thần sinh ra trong một gia đình đầy đủ với tình yêu thương ngập tràn, những tưởng cuộc sống của cô sẽ vẫn êm xuôi như vậy mãi về sau. Nhưng rồi ông trời luôn cố tình muốn trêu đùa con người mà tạo ra biến cố.

Năm 16 tuổi, bố cô bị tai nạn qua đời, một gia đình hạnh phúc nay bỗng vỡ tan tành. Mẹ cô đi thêm bước nữa, cũng chính vì vậy mà một thế giới khác đã mở ra trong cuộc đời cô.

Ôn Thính Thần bị mọi người trong lớp gọi là “sao chổi”. Bởi vì chỉ cần khi ấy ai ở bên cạnh cô đều gặp phải xui xẻo. Đỉnh điểm là khi người duy nhất muốn làm bạn với cô, quan tâm cô thật lòng, rủ cô đi chơi bị c hết đuối.

Cuộc sống chốn học đường của Ôn Thính Thần từ đó về sau trải qua còn hơn địa ngục. Nhưng đâu ai biết rằng tất cả những chuyện ấy lại do chính tay Đường Thừa - người con trai của cha dượng cô gây ra.

Thuở nhỏ, Ôn Thính Thần đã là thanh mai trúc mã với Chu Kiến Dặc - cậu bạn cùng khu nhà với cô. Một cậu bé Chu Kiến Dặc với trái tim quá đỗi ấm áp qua những năm tháng dài đã luôn sưởi ấm sự lạnh giá trong lòng cô.

Gặp lại sau 8 năm cách xa, Chu Kiến Dặc không ngờ Ôn Thính Thần lại gặp phải hoàn cảnh như thế này. Bị bạn bè xa lánh, tiếng chửi bủa vây và cả sự thờ ơ của bậc làm cha làm mẹ. Không có bất kì một ai lên tiếng bảo vệ cô, thậm chí cả giáo viên chủ nhiệm cũng tỏ ra khinh bỉ cô.

Trường học trong ấn tượng của Ôn Thính Thần vẫn luôn là một mảng tối tăm không lấy có một chút ánh sáng nào. Nếu có ánh sáng thì chỉ là những tia sáng nhỏ nhoi được Chu Kiến Dặc chiếu vào.

Chu Kiến Dặc người con trai ấy đã bước đến bên Ôn Thính Thần vào những lúc cô tăm tối nhất. Anh ra sức bảo vệ cô trước toàn trường, dám chống đối giáo viên cũng chỉ vì cô. Duyên phận giữa cô và anh có lẽ rẽ bước khi cô chuyển đến lớp anh.

Từ nay về sau sẽ luôn có một Chu Kiến Dăc bảo vệ Ôn Thính Thần trong âm thầm.

Khó khăn biết mấy Ôn Thính Thần mới dám mở lòng mình trước Chu Kiến Dăc. Nhưng không ngờ câu thần chú tàn nhẫn lúc trước vẫn xuất hiện và cắt ngang cả hai. Năm ấy cô đi Lâm Xuyên, còn anh đến Đế Đô.

Chu Kiến Dặc yêu Ốn Thính Thần đến hèn mọn biết bao nhiêu. 6 năm qua anh sống chẳng dễ dàng chút nào. 6 năm anh đã không thể đếm được những chuyến bay mình bay giữa ba thành phố Lâm Xuyên - Giang - Đế Đô.

6 năm gặp lại, Ôn Thính Thần đã khác xưa rất nhiều. Không còn tin đồn bủa vây, cô sống đã nhẹ nhàng hơn trước. Nhưng còn Chu Kiến Dặc, anh sống có ổn không?

Hoá ra, 6 năm nay anh vẫn không thể quên cô. Nhìn thấy cô đi xem mắt với người khác anh sẽ ghen. Anh chuyển đến làm hàng xóm của cô, cùng cô sống chung một chỗ. Những lần tình cờ gặp gỡ cũng chính tay anh tự sắp đặt.

“Ôn Thính Thần, cho anh một lời giải thích khó đến vậy sao?”

Một người như Chu Kiến Dặc, mọi sự kiêu ngạo đền bỏ hết xuống khi gặp người con gái mang tên Ôn Thính Thần.

Còn, Ôn Thính Thần cô tuyệt tình đến thế ư? Không! Cô chỉ là sợ mọi chuyện lại như trước, ở bên cô anh sẽ gặp chuyện không may. Cô cũng muốn tham lam giữ anh lại bên mình để được ôm ấp vỗ về. Mà cô, thì nào dám lấy anh ra để đánh đổi.

Nhưng tình yêu cứ như vậy, nó len lỏi trong tâm trí chúng ta. Lý trí đến đâu vẫn bị thứ gọi là tình cảm đó chinh phục.

Lần này cô không muốn buông tay nữa, một lần nữa nắm lấy tay anh, dù mọi chuyện có ra sao cô và anh sẽ cùng nhau đối mặt.

Nhưng cuộc đời thường xảy ra những chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng được. Lần lượt những người đàn ông quấy rối Ôn Thính Thần đầu c hết một cách kỳ lạ. Mọi sự nghi vấn đều dồn hết lên cô. Điều làm cô không ngờ hơn cả là một lần nữa, Chu Kiến Dặc vì cô mà xảy ra chuyện.

Nằm trong phòng bệnh chăm anh, Ôn Thính Thần bị bắt đi. Chu Kiến Dặc mặc kệ bản thân mình ra sao, xông vào đồn cảnh sát mà cứu cô ra. Cuộc sống của anh và cô bị đảo lộn hết lên sau thời gian ấy.

Đường Thừa hoá ra lại là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện. Đợi đến khi cảnh sát điều tra ra là lúc mà Đường Thừa bắt cóc Ôn Thính Thần. Hắn điên rồi, hắn lại nảy sinh tình cảm không đáng có với người em gái dưới danh nghĩa của mình. Thật đáng sợ biết bao.

Chu Kiến Dặc tự trách mình rất nhiều. Nỗi đau của Ôn Thính Thần mới lành vậy mà nó lại bị xé toạc ra. Là anh đã không thể bảo vệ cô thật tốt, đẩy cô vào chỗ nguy hiểm.

Khi tìm thấy Ôn Thính Thần trên bến cảng, xung quanh cô lại là b om m ìn sắp nổ. Còn hơn 5 phút, cô không muốn vì mình mà anh lại khổ thêm nữa.

“Chu Kiến Dặc, em yêu anh, từ đầu chí cuối đều chỉ yêu anh! Hãy quên em đi, sau đó anh phải sống thật tốt!”

Cuối cùng, b om cũng không nổ, Chu Kiến Dặc lại được nhìn thấy người con gái anh yêu. Sau muôn trùng vất vả, anh đã tìm lại được người thương của mình.

Cuộc đời quá ngắn, duyên phận lại mỏng manh, mong đôi ta sau này vẫn như vậy, nắm tay nhau đi đến cuối cùng.

____

*Trích bản dịch lời bài hát Trái tim bao bọc bởi ánh sáng do Lâm Tuấn Kiệt thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Linh Pham

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN