logo
REVIEW>> SAY MÊ
say-me
Tìm truyện
Donate

SAY MÊ

Tác giả:

Thường Duy Hoan

Reviewer:

AI_Lâm

Độ dài: 55

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2761

Hướng Đông Dương lớn hơn Dương Lưu Thư 9 tuổi, đủ để lần đầu gặp nhau vào năm cô 13 tuổi, gọi anh một tiếng “chú Hướng”.

Sáu năm sau gặp lại, anh cũng không ngờ một người đàn ông thành đạt nổi tiếng lạnh lùng như mình phải dùng thân phận “chú” này để đến gần cô.

Dương Lưu Thư không phải không nhớ anh. Ấn tượng năm 13 tuổi ấy vốn đã khắc rất sâu trong lòng cô gái nhỏ, chỉ là thực tế đã dạy cho cô từ rất sớm, rằng con người có số phận, đương nhiên cũng có khoảng cách.

Giống như cô vậy, đang vui vẻ làm một cô công chúa, lại phát hiện mình chỉ là con nuôi, còn tệ hơn nữa, ba mẹ ruột ngày trước vứt bỏ cô vì giới tính thì bây giờ đột nhiên xuất hiện muốn cô cứu em trai. Tất cả mọi thứ dường như sụp đổ ngay trước mặt, nhưng Dương Lưu Thư vẫn quyết tâm chống đỡ, để trở thành một sinh viên trẻ trung xinh đẹp và tài năng như bây giờ.

Nhưng, đoá hoa vươn lên từ vũng bùn dù có đẹp đến mấy cũng chẳng thể sánh đôi với chiếc bình cao quý là Hướng Đông Dương. Ai sẽ chấp nhận sự chênh lệch về tầng lớp giữa anh và cô chứ? Ai sẽ thành tâm chúc phúc mà không phải dè bỉu dèm pha nhân phẩm của cô chứ?

Mang sự sợ hãi trong lòng, Dương Lưu Thư cố gắng hạn chế tiếp xúc với anh hết mức có thể. Cô chỉ sợ nhìn thấy anh nhiều, sẽ không khống chế được tham vọng của bản thân, càng muốn nhiều hơn. Nhưng dường như ông trời lại muốn trêu chọc cô, càng tránh lại càng gặp. Mà lần nào cũng là anh dịu dàng che chở giúp cô thoát khỏi những tình huống trớ trêu. Dương Lưu Thư vừa cảm thấy buồn bực, lại vừa thấy rung động.

Hướng Đông Dương ở bên cạnh, nhìn được sự mâu thuẫn trong lòng cô, chỉ mỉm cười. Ông trời nào nhúng tay cơ chứ, đều là do anh sắp xếp cả đấy. Muốn gặp cô, muốn che chở bảo vệ cô và muốn nhiều thứ hơn nữa.

Cuối cùng, sự chân tình luôn được đền đáp xứng đáng. Ở cái tuổi thanh xuân đẹp nhất, Dương Lưu Thư tìm được tình yêu mà mình mong muốn nhất. Hướng Đông Dương là một người đàn ông mà tất cả phụ nữ đều muốn có được, dù là thân xác hay tình cảm. Thế nhưng, người đàn ông xuất chúng ấy lại dành tất cả cho cô, chỉ duy nhất một mình cô.

May mắn thay, cô cũng vậy. Từng mang tiếng có bạn trai, nhưng chưa từng thật sự gần gũi, ngoại trừ nắm tay, tất cả những lần đầu tiên khác, đều dành cho Hướng Đông Dương.

Họ đã vui vẻ hạnh phúc như vậy, được nửa năm.

Ngay khi Dương Lưu Thư cảm thấy cuộc đời của mình không còn bất kỳ điều gì phải hối tiếc, cho dù là sinh con cho anh khi còn quá trẻ, cô cũng bằng lòng chỉ vì biết anh rất thích trẻ con. Thì bi kịch mới thật sự bắt đầu.

Sau một chuyến công tác đột xuất, Hướng Đông Dương quay về đã không còn nhận ra cô gái luôn vui vẻ của anh nữa. Mà thay vào đó là một Dương Lưu Thư trĩu nặng tâm sự, luôn miệng nói chia tay với anh. Thật ra anh biết, với sức ép của gia đình anh, cô sẽ không chịu nổi. Thế nên anh luôn cố gắng bảo vệ cô trong vòng tay của mình. Nhưng…

Không một ai nói cho Hướng Đông Dương biết, lúc anh rời đi mẹ anh và cô đã nói những gì, chỉ biết rằng hiện tại, cô chỉ xem anh là người bao dưỡng, thích thì chiều, chán thì đi. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, anh mãi không chịu chán.

Cho dù Hướng Đông Dương không hề muốn mối quan hệ của hai người bế tắc như thế này, anh vẫn không thể buông tay. Chỉ cần họ còn ở bên nhau, dưới hình thức nào cũng được, anh đều chấp nhận.

“Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần không chia tay.”

Đây là lời mà anh đã nói, không biết bao nhiêu lần. Mà Dương Lưu Thư cũng không thể làm gì khác để thay đổi. Cho dù cô cố tình lạnh nhạt, thà chịu mang tiếng là diễn viên trẻ được yêu chiều mà kiêu ngạo cũng không cho anh một sắc mặt tốt, cho dù cô dành hết thời gian và sinh lực để làm việc đến nỗi không có ngày nghỉ, anh vẫn kiên trì theo mỗi bước chân cô.

Hướng Đông Dương, tội gì anh phải làm vậy? Cho dù kéo dài thêm bao nhiêu năm nữa, em cũng chẳng thể bước vào cửa nhà anh. Em đã không còn là cô bé 19 tuổi coi tình yêu là tất cả nữa rồi. Buông tha nhau, được không anh?

Tuyệt đối không thể. Hướng Đông Dương năm 22 tuổi gặp được em, 28 tuổi gặp lại em, bây giờ 34 tuổi, cũng chỉ muốn ở bên một người phụ nữ duy nhất, là em.

Sự cố chấp của anh, không ai hiểu được, cũng không ai ngăn cản được. Ngay cả ba mẹ của anh, năm đó bất chấp đi tìm cô gái nhỏ, hiện tại cũng không cần giữ mặt mũi, lại đi tìm cô.

Họ đã nhìn quá đủ rồi. Nhìn anh chạy theo cô níu kéo không oán không than, nhìn cô còn trẻ như vậy, thà tự huỷ hoại tương lai của mình cũng không muốn liên luỵ anh. Họ thừa nhận, bản thân đã sai.

Nhưng chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi. Đều là những con người trên đỉnh cao danh vọng, chuyện cúi đầu là không thể, nhưng lùi một bước… họ nhất định sẽ làm, vì hạnh phúc của con cái.

Sau biến cố của năm đó, Dương Lưu Thư không ôm bất kỳ một vọng tưởng nào đối với Hướng Đông Dương nữa. Điều mà cô luyến tiếc, từ đầu tới cuối, chỉ có anh.

Anh tốt đẹp như vậy, xứng đáng với người tốt hơn cô, xứng đáng được hạnh phúc. Nhưng làm sao đây, nhẫn tâm với anh nhiều năm như vậy rồi, vẫn không vượt qua được nỗi đau của anh.

Không nỡ.

Không nỡ thấy anh nhiều tuổi như vậy, thích trẻ con như vậy, lại chiều theo ý cô không cần sinh con. Không nỡ thấy anh vừa bôn ba thương trường trở về  lại chạy theo cô khắp nơi.

Anh từng nói không có thời gian, nhưng anh có lòng. Gặp nhau một chút cho yên lòng, rồi anh lại đi.

Dương Lưu Thư thật sự chịu thua rồi. Sự mất mát và đau khổ mà gia đình anh mang đến cho cô là thật, nhưng sự che chở yêu thương suốt thời gian qua của anh cũng là thật. Ba mẹ anh đã lùi một bước, có lẽ… cô cũng có thể sinh lòng tham lam một chút, nhỉ?

Hướng Đông Dương không biết vì sao, hay cái gì đã khiến Dương Lưu Thư dần dần hồi tâm chuyển ý. Anh cũng không biết rằng, từ trước đến giờ cô vốn không hề thay đổi. Người say mê không lối thoát, đâu chỉ có mình anh.

Từ sâu thẳm trong trái tim của anh và cô, sự tồn tại của đối phương đã vượt qua cả định nghĩa thông thường của tình yêu. Không chỉ là yêu, mà là sinh mạng. Nếu mất đi, sống không bằng chết.

Họ đã quen biết nhau hơn mười năm, chỉ hạnh phúc trọn vẹn trong nửa năm, thời gian còn lại là nhớ thương và dằn vặt. Nhưng từ nay, sẽ không còn như vậy nữa.

Yêu thương vẫn đong đầy, nhưng sẽ không còn những ẩn khuất. Họ tự tay ghép lại từng mảnh vỡ, chữa lành từng vết thương, xóa dần từng nỗi hận.

Lưu Thư, em xác định, sẽ giao phần đời còn lại của mình cho anh chứ?

Em sẽ luôn ở đây. Hướng Đông Dương, đừng sợ.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN