logo
REVIEW>> SAU KHI XUYÊN VÀO TRUYỆN SỦNG, CÔ CHINH PHỤC CHÀNG TRAI CỐ CHẤP ẤY
sau-khi-xuyen-vao-truyen-sung-co-chinh-phuc-chang-trai-co-chap-ay
Tìm truyện
Donate

SAU KHI XUYÊN VÀO TRUYỆN SỦNG, CÔ CHINH PHỤC CHÀNG TRAI CỐ CHẤP ẤY

Độ dài: 66

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 136

Giới thiệu:

Trong thể loại tiểu thuyết xuyên không, nữ chính ở kiếp trước đã phụ lòng người yêu mình, giờ đây được sống lại, cô trở nên ngọt ngào và dịu dàng, quyết tâm bù đắp cho những người mà mình đã nợ.

Vì vậy, những người đàn ông chất lượng cao như: kẻ cầm đầu trường học đầy kiêu ngạo, học thần dịu dàng như ngọc, anh trai điển trai giàu có... tất cả đều đặt cô vào vị trí trung tâm và chiều chuộng.

Bạch Nguyệt sống ở thế giới này suốt mười tám năm, cuối cùng nhận ra mình là một người xuyên sách. Thật không may, cô lại là vị hôn thê của nam chính. Để trả thù cô, nam chính đặc biệt mời một nhân vật nam thứ N bị khiếm khuyết đến để sỉ nhục cô.

Tại buổi tiệc, nam chính mỉm cười nói: "Bạch Nguyệt, tôi sẽ không cưới cô, nhưng tôi có thể bồi thường cho cô một vị hôn phu, anh trai tôi vừa hay rất hợp với cô."

Trong góc phòng, một chàng trai gầy gò với đôi mắt lạnh lùng, mặt không biểu cảm, thờ ơ xa cách và đáng chú ý nhất là ống tay áo bên trái của anh ta trống rỗng.

Theo diễn biến câu chuyện, Bạch Nguyệt sẽ thẹn quá hoá giận và chàng trai kia cũng sẽ mất đi giá trị lợi dụng, bị gia tộc bỏ rơi, anh ta sẽ cầm d ao đ âm vào cha mình, một mình bước vào biển lửa.

Mọi người đều đang chờ xem Bạch Nguyệt sẽ mất kiểm soát như thế nào. Nhưng họ chỉ thấy Bạch Nguyệt nắm chặt tay chàng trai kia, cười tươi nói: "Chào anh, vị hôn phu của tôi."

Chàng trai hơi cứng người lại.

Mọi người đều nói rằng Bạch Nguyệt đ iên rồi.

Trong cầu thang của tòa nhà dạy học, chàng trai dáng cao chặn cô ở góc tường, lạnh lùng cảnh báo: "Đừng lại gần tôi."

Cô mỉm cười: "Được thôi."

Một thời gian sau, khi Bạch Nguyệt chuẩn bị ra ngoài ăn tối, cô lại bị người ta giam trong vòng tay.

Chàng trai với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào hỏi: "Em đi ăn ở đâu? Với ai? Có đàn ông không? Khi nào về? Về rồi em có còn thích tôi không? Chỉ thích mình tôi thôi đúng không?"

***

“Anh hy vọng rằng cảm giác ấy sẽ không bao giờ dừng lại

Ngày đầu tiên em bước đến bên anh

Anh rất mong khoảnh khắc ấy không phải là một cơn mưa rào ngắn

Anh đã rất mong chờ.

Em có biết trái tim anh cảm thấy như thế nào không?

Mỗi ngày hình bóng của em đã chiếm trọn trong tâm trí anh

Hôm nay, bóng hình em lại thổn thức trong trái tim anh…” *

Yến tiệc xa hoa, ánh đèn rực rỡ, tiếng nói cười huyên náo…

Giữa tất cả những hỗn loạn ồn ào của thế gian, vào giây phút Bạch Nguyệt bước xuống từ trên đài cao và hướng về phía Kỳ Vọng, mọi thứ đang dần đi chệch theo quỹ đạo vốn có.

Vận mệnh dù ngả nghiêng khập khiễng hay rối bời đứt đoạn, nguyện vì anh mà viết lại nhân duyên đôi mình.

***

Sau rất nhiều chuyện xảy ra, Bạch Nguyệt mới nhận thức được thế giới mà cô sống bao nhiêu năm nay lại thật ra là câu chuyện trong một cuốn sách. Theo đó, nữ chính Bạch Thu Thu bởi vì kiếp trước yêu sai người tin lầm chỗ, thế nên kết cục bất hạnh. May mắn thay, kiếp này cô ta được trùng sinh quay về. Vì thế, cô ta sẽ lấy lại hết tất cả những thứ tốt đẹp mà mình từng đánh mất, trong đó có tình yêu của nam chính Kỳ Tiêu.

Còn Bạch Nguyệt, chỉ là một nhân vật phụ trong vở kịch này, vị hôn thê của Kỳ Tiêu, kẻ ngăn cách khiến nam nữ chính không thể bên nhau.

Thế nhưng, dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Bạch Nguyệt cũng chưa từng có lỗi hay phạm sai lầm với ai. Rõ ràng là cô không có sai, nhưng đến cùng là phải nhận hậu quả bi kịch cho những kẻ tự xưng là nhân vật chính trong bộ truyện.

Bạch Nguyệt bên ngoài mỉm cười dịu dàng hiền lành, bên trong lại bắt đầu suy tính cho con đường phía trước và số phận của bản thân mình.

Bởi vì, tại sao cô lại phải gánh vác trách nhiệm cho niềm vui và hạnh phúc của kẻ khác kia chứ? Bọn họ là cái thá gì mà có thể tuỳ ý xoay chuyển cuộc đời cùng tương lai của cô? Cô nhất quyết sẽ không để ai nắm lấy vận mệnh của mình. Nếu bọn họ cứ không biết điều mà tiến đến chạm vào giới hạn của cô, thì cũng đừng trách cô ác.

Bạch Nguyệt cô sẽ không hề thương tiếc mà dùng sự mềm mại ngây thơ của mình để huỷ diệt tất cả, chôn vùi mọi thứ xuống nấm mộ hoang tàn đâu.

Vì thế, dù đã thấy rõ bản chất đáng ghét của Bạch Thu Thu hay sự mù quáng ngu ngốc của Kỳ Tiêu, thì Bạch Nguyệt vẫn luôn bày ra dáng vẻ dịu dàng thiện lương vô tội của mình để đối phó. Chẳng phải các người thích nhất là diễn kịch sao. Vậy thì, để xem, trong chúng ta ai mới là người có diễn xuất tốt nhất.

Vậy nên, giới thượng lưu khắp thành phố dạo gần đây đang truyền tai nhau về chuyện tiểu thư Bạch gia chân chính lưu lạc nơi thôn quê mới nhận về. Tuy có nhan sắc xinh đẹp nhưng chẳng có khí chất, lại chẳng hiểu gì về việc đời, làm trò cười cho mọi người. Thế mà, trong khoảnh khắc Bạch Nguyệt xuất hiện, tất cả những lời đồn thổi về cô đều tan biến vào hư không.

Bởi vì, Bạch Nguyệt chẳng những có vẻ ngoài giống như tên của cô, là ánh trăng sáng trong treo nghiêng trên bầu trời, vừa xa vời lại vừa mờ ảo không cách nào với tới. Cô điềm tĩnh nhẹ nhàng, nụ cười rực rỡ như hoa lê tháng Ba, khiến ai đối diện đều xao xuyến rung động.

Thế mới biết, đã là ngọc sáng, cho dù có bị vùi lấp nơi đâu, một khi trở về đúng vị trí vốn có đều trở nên lấp lánh không vướng bụi trần.

Khác với những gì mà Bạch Thu Thu hay Kỳ Tiêu tính toán, Bạch Nguyệt đều không quan tâm hay làm ầm ĩ, biến bọn họ trong thoáng chốc đó trở thành tên hề ngu ngốc bị khắp nơi bàn tán cười chê. Kịch bản cũ nát, motif quen thuộc, việc gì Bạch Nguyệt phải đi theo lối mòn để cho các người tận hưởng kia chứ. Cô cứ thích làm theo ý mình, vả mặt từng kẻ như thế đấy. Thế nào, có vui hay không? Có cảm thấy từng món quà mà cô tặng giá trị hay không?

Mà điều đó cũng không hề quan trọng chút nào. Chỉ cần Bạch Nguyệt cô vui là được. Ai bảo các người cứ một hai phải đến trước mặt cô nhảy múa và chạm vào những thứ không nên chạm kia chứ. Trả giá là điều tất nhiên rồi.

***

Lần đầu tiên Bạch Nguyệt gặp Kỳ Vọng, anh trai cùng cha khác mẹ với Kỳ Tiêu là trong bữa tiệc kia. Vốn dĩ, anh đến nơi này theo sự sắp xếp làm trò tiêu khiển của Kỳ Tiêu, cũng là sự sỉ nhục cực lớn mà Kỳ Tiêu dành cho Bạch Nguyệt. Thế nhưng, không một ai hay biết, chỉ một cái liếc nhìn anh nơi góc tối kia, cô gái nhỏ đã mủi lòng thương xót.

Kỳ Vọng cũng giống như Bạch Nguyệt, đều là những nhân vật phụ trong thế giới này, tuỳ thời bị người khác giẫm đạp huỷ hoại. Kết cục của anh còn bi thảm hơn cô rất nhiều. Nghe nói, anh vì trả thù mà g iết cha, còn táng thân trong biển lửa, đầy đau đớn tuyệt vọng.

Kỳ Vọng sinh ra không nhận được tình yêu thương của ai trong Kỳ gia, anh còn là kẻ khiếm khuyết mất một bên tay. Thế nên, họ coi anh là cái gai trong mắt, luôn muốn giấu kín thân phận của anh đi, không để ai hay biết. Dường như, ngay từ ban đầu, mọi thứ mà anh có đã là một sự mờ ảo tăm tối rét lạnh.

Thế nên, tính tình Kỳ Vọng vô cùng ác liệt lạnh lùng và cố chấp. Anh cứ như con nhím đầy gai nhọn, sẵn sàng ghim từng chiếc gai của mình về bất cứ người nào có ý định đến gần, khiến đối phương chảy máu, sợ hãi và rời đi.

Vậy mà, khi Bạch Nguyệt kiên trì tiến đến bên anh, Kỳ Vọng lại hoảng loạn. Bởi vì, anh sợ dáng vẻ khiếm khuyết của bản thân khiến cô sợ hãi, sợ ánh nhìn của người đời cười chê châm chọc cô, sợ cô sẽ vì vui vẻ nhất thời rồi bỏ rơi anh lại…

Nỗi sợ hãi như cơn mưa nặng hạt, từ từ thẩm thấu rồi gặm nhấm từng chút một Kỳ Vọng, khiến anh không dám mở lòng ra với Bạch Nguyệt. Vì chưa từng có được nên không dám mong cầu. Vì đã có được rồi càng không dám níu giữ. Bởi mất đi, là cỡ nào đau đớn tuyệt vọng kia chứ.

Thế nhưng Kỳ Vọng đã không biết, Bạch Nguyệt vốn dĩ luôn là cô gái kiên định với tất cả những nhận định của mình. Cô gái ấy, nhìn bên ngoài mỏng manh yếu ớt nhưng kỳ thật lại kiên cường cố chấp đến vô cùng. Cô không thích những thứ hoàn mỹ giả tạo, cô chỉ thích những thứ xinh đẹp mang trên mình sự khiếm khuyết. Cho dẫu mọi người có nói gì, đều là suy nghĩ của họ. Bạch Nguyệt cô, thích là được rồi.

Tựa như chậu hoa cúc nơi quán nhỏ ven đường. Rõ ràng bị cho vào một góc vứt bỏ, nhưng Bạch Nguyệt lại muốn mua về, dốc hết lòng mà chăm sóc. Đó là món quà của cô, là sự trân trọng, vun đắp và gìn giữ. Để khi bông hoa ấy nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, mọi vẻ đẹp của thế gian này dường như đều bị lu mờ.

Kỳ Vọng ban đầu không dám mơ ước quá nhiều. Bởi vì, so với ai khác, Bạch Nguyệt xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn. Thế nhưng, cô gái nhỏ chưa từng buông tay anh lần nào, luôn nhìn anh đầy ấm áp và dịu dàng. Cô đã cho anh biết rằng, chỉ khi anh dám mở ra trái tim mình, thì tình yêu chân thành sẽ đến.

Vì vậy, Kỳ Vọng càng thêm quyết tâm muốn nỗ lực hơn nữa. Chỉ có như thế, anh mới có thể bảo vệ được Bạch Nguyệt, bảo vệ được ánh trăng sáng xinh đẹp rạng rỡ trên bầu trời kia. Để tất cả những kẻ xấu xa đó, dù là ai, đều phải gánh lấy hậu quả vì đã khiến cô tổn thương hay rơi lệ.

Bạch Nguyệt, cảm ơn em đã đến, khi cơn mưa và bầu trời xám xịt phủ vây cuộc đời anh. Cảm ơn em đã đến, khi trái tim anh có quá nhiều vết xước không cách nào chữa lành. Cảm ơn em đã đến, cho anh niềm tin và hy vọng vào tương lai mai sau. Nơi có em, bên góc vườn nhỏ, chậu hoa cúc ngày nào tươi tốt vươn lên đón nắng sớm, căng tràn sức sống.

Dù thế gian có hỗn loạn ra sao, kiếp người đầy thăng trầm như thế nào, nguyện nắm tay em đi hết con đường dài.

“Em chính là một món quà

Mà ông trời đã ban tặng

Trên thế giới cô độc này, anh sẽ bảo vệ em.

Em đến bên anh thật bất chợt

Như một cơn mưa rào

Hôm nay, anh vẫn sẽ gọi tên em

Em là người quan trọng đối với anh.” *

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Sudden Shower do Eclipse thể hiện, Ost Lovely Runner

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Chùm Ruột - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN