logo
REVIEW>> SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG, BỊ VAI ÁC CÔNG LƯỢC
sau-khi-xuyen-thanh-nu-xung-bi-vai-ac-cong-luoc
Tìm truyện
Donate

SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ XỨNG, BỊ VAI ÁC CÔNG LƯỢC

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 130

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 2084

Sống ở trên đời, con người luôn luôn có những tính toán riêng cho bản thân mình. Có người mong muốn quyền thế, có người mưu cầu hạnh phúc, có người chỉ cần mạnh khỏe, nhưng để thực hiện được mục tiêu sống của mình, mỗi người đều có một cách khác nhau, người dần dần nuôi dưỡng trau dồi bản thân để gặt hái được những gì mình mong muốn, nhưng có người lại muốn lợi dụng người khác để đạt được lợi ích của bản thân mình.

Bùi Tịch, vai ác trong một bộ truyện cũng là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn. Để loại bỏ độc tố trong người mình, chàng cần một cô nương sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng phải yêu chàng tha thiết làm thuốc dẫn thì mới có thể giải được độc này.

Sống lại một đời, bản chất là một người âm u độc ác, nhưng chàng luôn luôn tạo cho mình một lớp vỏ bọc về một công tử y thuật cao minh, tài hoa phong nhã. Dù ghét cay ghét đắng An Cửu nhưng chàng vẫn luôn dùng nụ cười hiền lành để dần chiếm được tình cảm của nàng.

Tưởng mình là con gà nhưng hóa ra lại là nắm thóc. Bùi Tịch không thể ngờ được rằng An Cửu lại chính là người xuyên vào trong cuốn sách này, cũng là người được hệ thống sắp xếp phải công lược Bùi Tịch, nàng còn biết rõ toàn bộ mưu tính của chàng. Thế nhưng, An Cửu cũng chẳng phải là diễn viên, nàng không thể nào cứ mãi diễn một vai diễn rằng nàng yêu Bùi Tịch sâu nặng, nàng chỉ có thể dùng chính thứ tình cảm chân thành của mình để đổi lấy tình yêu của Bùi Tịch.

Ban đầu, An Cửu nghĩ rằng cho dù chàng có giả bộ hiền lành dịu dàng thì cũng không giấu đi được sự tăm tối từ trong xương cốt. Nhưng khi thật sự gặp được chàng, khoác trên người y phục màu trắng, cả người chàng tỏa ra hơi thở nhu mì khiêm tốn làm cho người ta cảm giác chàng trong sạch như tuyết không nhiễm hạt bụi, kết hợp với việc chàng tự tạo cho mình thiết lập là một thần y chuyên chữa bệnh cứu người, đôi chân tàn tật phải ngồi xe lăn lại càng tạo cho người khác cảm giác chàng chính là một chính nhân quân tử, nhân nghĩa hiền lành.

An Cửu với thiết lập là một đại tiểu thư ương ngạnh. Nàng chẳng bao giờ coi chàng là người tàn tật, nàng luôn thoải mái ỷ lại vào chàng, bảo chàng ôm nàng ra khỏi nước, đòi chàng trị bệnh cho nàng, muốn ngồi chung xe lăn với chàng, làm phiền chàng đến mức đau đầu mọi lúc mọi nơi, dần dần biến cuộc sống của chàng chẳng còn thanh tịnh nữa.

Sống quen dưới vỏ bọc là một người đi lại không tiện, những người khác luôn luôn thương hại chàng, nhường nhịn chàng, nhưng chỉ có An Cửu luôn đối xử với chàng khác hoàn toàn. Dần dà, chàng quen thuộc với sự náo loạn của nàng, nỗi căm ghét nàng đã biến mất từ lúc nào không hay mà thay bằng thứ tình cảm gì đó chàng không nói rõ được.

Về phần Bùi Tịch, đối với những yêu cầu vô lý của An Cửu, ban đầu chàng luôn nghĩ rằng nàng thật là một đại tiểu thư hống hách, ngu ngốc. Vậy mà chẳng bao lâu sau, chàng đã vô thức quan tâm tới nàng bằng những hành động mà chàng tự huyễn hoặc bản thân rằng đó chỉ là vì mục đích chữa bệnh cho mình.

Chàng chẳng ngại bóc tôm cho nàng ăn, chăm lo cho nàng khi nàng đến nguyệt sự, hay thậm chí vì bảo vệ nàng mà bại lộ việc mình có thể đi lại được. Chính chàng cũng không phát hiện ra được sự dung túng của mình dành cho An Cửu đã tới mức không thể tưởng tượng được.

Bùi Tịch lờ mờ nhận ra thứ tình cảm của bản thân mình dành cho An Cửu, và An Cửu cũng có rất nhiều biểu hiện nói rằng nàng thích Bùi Tịch, nhưng chàng vẫn luôn tự lừa mình dối người rằng nàng không thích mình. Cho đến khi có người nói với chàng rằng nàng yêu chàng. Nàng tặng túi tiền cho chàng giống như nữ tử tặng tín vật cho người mình yêu. Nàng viết tên chàng lên cây tùng ở Vô Âm tự nguyện cầu chàng tốt đẹp. Vì chữa chân cho chàng, nàng không ngại tiết lộ bí tịch của bạn thân. Lại vì e ngại an uy của chàng mà phản bội người mà nàng đã từng tin tưởng. Cuối cùng, chàng nhìn thấy nàng vì chàng mà đau đớn chống lại và vượt qua tình cổ.

Sống hai kiếp người, đây là lần đầu tiên Bùi Tịch cảm nhận được thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm. Chàng buông xuôi bản thân mình, thả mình đắm chìm trong tình yêu của chàng và An Cửu, tận hưởng lễ thành hôn mà chàng trân trọng cả cuộc đời. Thế nhưng, còn độc tố trong người của chàng thì sao? Ai giải giúp chàng?

Những tưởng đêm động phòng hoa chúc là đêm đẹp nhất của cuộc đời, là khi tình yêu được thăng hoa, lúc hạnh phúc tràn đầy. Bùi Tịch cũng nghĩ như vậy. Nhưng đây lại chính là đêm ám ảnh nhất cuộc đời Bùi Tịch, nỗi đau theo chàng từ kiếp này sang kiếp khác.

Vì muốn Bùi Tịch được sống, cho dù là hận mình cũng được, trước khi ra đi, An Cửu nói cho chàng rằng nàng luôn biết chàng là người xấu, cũng biết chàng lợi dụng nàng, mà nàng cũng chỉ là người làm nhiệm vụ để chàng nếm trải cảm giác người mình yêu lìa xa:

“Bùi Tịch, ngươi lừa ta một lần, ta cũng gạt ngươi một lần. Chúng ta không ai nợ ai.”

“Ta lấy tình yêu của ngươi, lại trả cho ngươi một cái mạng.”

Nỗi đau chồng chất, Bùi Tịch phát điên ôm nàng cả một đêm. Bi thương cực hạn không phải là khóc lớn, không phải kêu gào mà yên tĩnh và lạnh lẽo vô biên.

Gặp lại nhau ở hiện tại, Bùi Tịch không còn là vị thần y giả dối luôn đeo tấm mặt nạ chính nghĩa. Còn An Cửu cũng chẳng phải vị tiểu thư ngu ngốc ương bướng nữa. Tương lai nào cho hai người?

An Cửu: “Yêu anh là thật, hận anh là giả. Em nghĩ rằng nói như thế, anh sẽ hận em.” “Em vốn chỉ muốn anh sống tốt.”

Bùi Tịch: “Về sau phải đi, dẫn anh đi cùng được không?”

An Cửu: “Được... Sẽ không vứt bỏ anh nữa.”

Có thể nói, nam chính và nữ chính là hai nhân vật lý trí nhất mà mình từng thấy. Vì mục tiêu của mình, họ có thể gạt bỏ đi cả cảm xúc bản thân. Khi Bùi Tịch biết mình thích An Cửu, chàng càng kiên định phải g iết nàng. Còn An Cửu, nàng có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, dứt áo ra đi cũng vì thứ lý trí này.

Nhưng ai mà ngờ, tình yêu là thứ chẳng thể đùa được. Bùi Tịch muốn g iết nàng, chàng có biết bao cơ hội, nhưng ấm áp nơi nàng làm chàng tham luyến, đắm chìm. Cuối cùng, chàng cũng chẳng thể thắng được trái tim mà hướng về nàng. Còn An Cửu, nàng có vô số cách để hoàn thành nhiệm vụ của mình thay vì việc dùng tính mạng để đổi lấy. Nhưng tình yêu của nàng là chiếm hữu, người chữa khỏi bệnh cho Bùi Tịch, chỉ có thể là nàng.

Cuộc đời này còn nhiều may mắn, hai người vẫn có thể tìm được nhau ở hiện tại. Rốt cuộc, ai có thể bỏ được thứ tình cảm chân thành tê tâm liệt phế như vậy. Cho dù sau này gặp được người khác yêu mình, nhưng đã từng trải qua thứ tốt nhất, ai sẽ không đưa ra sự so sánh đâu.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cẩm Chướng

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN