logo
REVIEW>> SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ CỦA HAI QUYỂN TIỂU THUYẾT
sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-cua-hai-quyen-tieu-thuyet
Tìm truyện
Donate

SAU KHI XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ CỦA HAI QUYỂN TIỂU THUYẾT

Độ dài: 47

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 845

Người ta hay nói, không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn. Còn với Giang Độ Độ, câu nói ấy lại trở thành: không có thảm thiết nhất, chỉ có thảm thiết hơn.

Sau khi mất đi nhan sắc bằng một cách đớn đau đầy khó hiểu, Giang Độ Độ lần lượt rơi vào trạng thái thất tình và thất nghiệp. Những tưởng bấy nhiêu đã là quá đủ, nhưng rồi, cô lại phát hiện ra cuộc đời mà cô đang sống lại chẳng phải là cuộc đời của riêng cô.

Nói cách khác, từ lúc sinh ra cho tới nay, cô đang sống trong một quyển tiểu thuyết. Thế nhưng, đáng buồn thay, thiết lập mà tác giả dành cho cô lại chính là vai “nữ phụ độc ác yểu mệnh có suất diễn hơi nhiều”.

Sống hơn hai mươi năm trên cõi đời này, Giang Độ Độ mới biết rằng, hoá ra tạo hóa trêu ngươi chẳng phải là thứ có thể đẩy con người ta đến bên bờ vực thẳm, mà, phút giây ta bị số phận tàn nhẫn đẩy xuống vực thẳm chính là khi ta biết được cuộc đời mình đang sống cũng bị chối bỏ. Nó khiến người ta thấy tuyệt vọng khôn cùng, Giang Độ Độ cũng chẳng phải là ngoại lệ.

Giang Độ Độ xuất thân là một ngôi sao nhí. Cô vụt sáng và trở nên nổi tiếng ngay những ngày còn non bé. Những tưởng cô đã có một bệ đứng vững chắc trong làng giải trí, những tưởng cô bé mà cả giới giải trí chờ lớn lên ngày nào sẽ “phất lên như diều gặp gió”, thì vào một ngày đẹp trời nọ, chẳng một ai báo trước, cô bỗng dưng mắc phải một căn bệnh “hiếm lạ”.

“Hiếm” là vì, trước cô, chưa từng có trường hợp nào mắc phải căn bệnh này. “Lạ” là vì căn bệnh này làm cơ thể cô phù nề với tốc độ đáng sợ, khiến cô mất đi vẻ ngoài xinh đẹp một cách chóng vánh. Sau một đêm, cô bé xinh xắn đáng yêu hôm nào, hòn ngọc quý của cả giới giải trí hôm nào chợt trở thành cô gái vừa béo vừa xấu xí, trở thành một người khiến người người ghét cay ghét đắng.

Ngoại hình quan trọng là thế đấy. Khi bạn xinh đẹp, bạn có trong tay tất cả, người ta coi đó là điều hiển nhiên, chẳng một ai đành lòng nặng lời. Nhưng khi mất đi ánh hào quang, hai chữ “xinh đẹp” bên cạnh tên bạn bị thay thế bằng “xấu xí”, trong tay bạn chẳng còn lại gì. Khi ấy, dù bạn chẳng làm gì đi chăng nữa thì bạn cũng sẽ trở thành tâm điểm của mọi sự soi mói, chỉ trích.

Giang Độ Độ xinh đẹp sánh vai bên anh bạn trai siêu sao thì mọi người coi họ là đôi tiên đồng ngọc nữ. Nhưng rồi, khi cô chẳng còn xinh đẹp nữa, cô trở nên xấu xí bởi thân thể phù nề bệnh tật, việc đứng cạnh bên bạn trai siêu sao của mình cũng là vì “cô đang lì lợm la liếm người ta”.

Vừa đọc tiểu thuyết, như thể đang “chọn một tụ bài trải lòng về cuộc đời mình”, Giang Độ Độ chẳng nhịn được mà phải tấm tắc: Dù gì thì cũng chẳng sống được bao lâu, mình phải rời đi một cách đẹp đẽ nhất, mình phải thích làm gì thì làm.

Thế nên, Giang Độ Độ của ngày hôm nay đã khác Giang Độ Độ của ngày hôm qua. Sau một giấc ngủ, khi tỉnh lại, cô đã khôi phục lại nhan sắc tuyệt mỹ của ngày trước. Nhan sắc khiến bao con tim phải điêu đứng sánh bước bên, quyết tâm làm lại cuộc đời, cứ thế, một Giang Độ Độ đạp đổ bóng tối mà sống đã được tái sinh.

Và cô đã dùng tình yêu sáng trong thuở niên thiếu để trao đổi với thần linh.

Nếu tình yêu này tiếp tục chỉ mang lại khổ đau đớn hèn cho đôi bên, cô tình nguyện chấm dứt để có thể sống trọn vẹn những tháng ngày ngắn ngủi còn lại…

Chẳng phải vô duyên vô cớ mà “ấn tượng về lần đầu gặp mặt” lại trở thành chủ đề nói chuyện quen thuộc làm sát gần hai trái tim. Người ta sẽ không thôi thổn thức về sự diệu kỳ mà số phận đã sắp đặt.

Như ấn tượng đầu của Chu Kiều Tùng về Giang Độ Độ vậy.

Ngày ấy, cô đứng trong làn mưa rả rích, đôi mắt mông lung, dáng hình như phủ một lớp sương mờ ảo. Bản thể “Giang Độ Độ meo mù đường” khiến cô chẳng tìm thấy đường đi, cô lạc đường, nhưng về sau anh mới biết, hôm ấy, cô không chỉ lạc đường mà cô đã lạc lối trong lòng anh tự lúc nào chẳng hay.

Chu Kiều Tùng không lớn tuổi lắm, vừa đủ đẹp để anh được xếp vào hàng ngũ “quý ông độc thân hoàng kim”, nhưng so với Giang Độ Độ thì lại khác. Nói giảm nói tránh là anh chỉ hơn cô chừng mười tuổi, nhưng thật ra thì, cô gọi anh là “chú” cũng chẳng ngoa tẹo nào.

Họ chỉ là những người cộng sự cùng hợp tác trong một bộ phim. Chu Kiều Tùng nghĩ mình sẽ không bao giờ động lòng trước cô nhóc này, anh nghĩ anh sẽ là ngoại lệ. Nhưng rồi, ngày anh bị “vả mặt” lại đến khá nhanh.

Ai rồi cũng sẽ động lòng trước Giang Độ Độ, Chu Kiều Tùng cũng thế.

Cô là một mặt trời nhỏ lúc nào cũng bừng bừng sức sống mà tiến lên. Dù sinh mệnh chỉ còn tính bằng ngày, dù giây tiếp theo cô sẽ rơi vào cõi vĩnh hằng, thì cô vẫn sẽ vui tươi làm một “Giang Độ Độ meo” nép trong lòng anh ríu rít nói chuyện. Dù số phận có bất công với cô đến đâu, thì cô vẫn sẽ đứng sừng sững như thế, chẳng bao giờ ngã khuỵu trước vực sâu. Dù chẳng một ai đứng về phía cô, cô vẫn sẽ ngẩng cao đầu, đá văng mọi lời đàm tiếu ấy mà bước tiếp.

Trong thế giới tiểu thuyết, Giang Độ Độ là một nữ phụ làm nền cho nữ chính, là một nhân vật bé mọn yểu mệnh. Còn trong thế giới của chính mình, cô là nữ vương của đế quốc muôn màu, cô chẳng bao giờ bị đánh gục bởi những nàng công chúa được số mệnh ưu ái.

“Anh tên là Chu Kiều Tùng, là một người cổ hủ cứng đầu, thích ăn món thịt lợn xào ớt tầm ba mươi năm nay, hơn nữa, anh dự định vẫn sẽ tiếp tục thích ăn món đó, thích diễn xuất được mười mấy năm, cũng sẽ diễn cả một đời, thích Giang Độ Độ rất lâu rồi…”

“Nếu như em từ chối anh, anh sẽ thích em bao lâu đây?”

“Anh không biết, có lẽ sẽ là cả đời.”

Cô dùng tình yêu thuở niên thiếu để đổi lấy những tháng ngày cuối cùng được sống trọn vẹn, được trở thành ngôi sao rực rỡ nhất. Chẳng ai hứa với ai về mấy chữ “kiếp sau”, nhưng, nếu như vẫn còn cơ hội được ngắm nhìn thế giới của mình, họ vẫn mong có được một lần gặp gỡ. Bởi, gặp gỡ là món quà của vận mệnh, một cái nhìn thoáng qua cũng chính là lời chúc phúc của thần linh.

“Thì ra cái chết chân chính lại bình thản và vô thường đến nhường này, thậm chí, nó còn không cho người ta kịp nói ra lời giã từ, tựa như câu “Anh yêu em” chưa kịp thốt ra vậy, tiếc nuối biết bao, khi khởi đầu chưa đến mà họ đã phải bước vào hồi kết.”

Thật ra thì, sau khi đọc xong, mình nghĩ cái kết mà tác giả hướng tới không hẳn là OE, nó thiên về HE nhiều hơn. Tất cả cung bậc cảm xúc đều được điểm tên, mà mạch truyện lại nhẹ nhàng xen lẫn những tình tiết hài hước. Bởi vậy nên khi đọc đến chương cuối, bạn sẽ không quá tiếc nuối hay thấy quá buồn, mà chỉ hơi tiếc tiếc, muốn tác giả viết thêm vài chương nữa để được chứng kiến Giang Độ Độ được hạnh phúc trọn vẹn trong chính thế giới của cô.

Chỉ gói gọn trong bốn mươi mấy chương, mình nghĩ “Sau khi xuyên thành nữ phụ của hai quyển tiểu thuyết” là một lựa chọn khá tốt nếu bạn đang muốn tìm một bộ truyện có độ dài vừa phải, tình tiết có phần mới lạ mà vẫn nhẹ nhàng, đáng yêu.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hoa thơm Quả ngọt

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN