logo
REVIEW>> SAU KHI XUYÊN SÁCH, TÔI THÀNH NGƯỜI DUY NHẤT CỦA NAM PHỤ THÂM TÌNH
sau-khi-xuyen-sach-toi-thanh-nguoi-duy-nhat-cua-nam-phu-tham-tinh
Tìm truyện
Donate

SAU KHI XUYÊN SÁCH, TÔI THÀNH NGƯỜI DUY NHẤT CỦA NAM PHỤ THÂM TÌNH

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 14

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 203

Giới thiệu:

Người trong cung đều biết Từ Miểu - đã xuất cung - là người cực kỳ không nên nhắc tới trước mặt bệ hạ.

Từ Miểu là một người xuyên đến từ thế giới khác. Lúc nàng đến, Triệu Nhàn Viễn vẫn là một đứa trẻ mười tuổi. Nàng đã cùng hắn trưởng thành và cùng hắn cướp lấy ngôi vị Hoàng đế.

Dần dà, tình cảm nàng dành cho Triệu Nhàn Viễn đã bắt đầu thay đổi.

Nhưng đến một ngày nọ, nàng phát hiện ra quyển sách “Vô Tự Thiên Thư” mà chỉ có mình nàng mới thấy được nội dung. Trong quyển sách đó, Triệu Nhàn Viễn không phải nam chính, cũng không phải nhân vật phản diện, mà hắn là một nam phụ thâm tình luôn thầm lặng bảo vệ nữ chính.

Nàng đã thử phá hoại mối quan hệ giữa Triệu Nhàn Viễn và nữ chính trong nội dung quyển sách, nhưng tất cả đều thất bại mà không có một ngoại lệ nào.

Từ Miểu biết rõ điều đó nên đã kịp dừng chân trước vực thẳm, quay đầu là bờ. Nàng quyết định xuất cung rời xa Triệu Nhàn Viễn. Nhưng vất vả lắm mới được xuất cung, nàng lại bị người khác đâm c hết.

Nhưng nàng đã sống lại. Sau khi sống lại, Từ Miểu bị kẻ môi giới bán vào Trịnh phủ làm nô tỳ. Và trong một lần nguy cấp, nàng được đại tiểu thư Trịnh Tương, người không được thương yêu trong phủ, cứu giúp.

Đến khi Từ Miểu gặp lại Triệu Nhàn Viễn, dường như hắn đã không còn giống với trước kia, toàn thân toát ra đôi chút điên cuồng.

“Miểu Miểu, chẳng có ai khác cả đâu, người mà ta thích vẫn luôn là nàng.”

***

“Số mệnh hai ta đã định chẳng thể đến gần nhau

Chuyện ta yêu người xem như một bí mật

Sợ làm phiền đến người nên từ đây phải đành lòng rời xa

Đi đến vô cùng vô tận.

Thật muốn đắm mình vào đáy biển thăm thẳm

Nơi có sự ôn nhu

Là lý do để xoa dịu trái tim người.” *

Bóng đêm trải dài, trăng treo lơ lửng phía trên cao vời vợi.

Xe ngựa đưa Từ Miểu ra khỏi cung gặp phải kẻ thù bao vây ám sát.

Mũi kiếm sáng loáng sắc bén đâm xuyên qua ngực nàng, máu tươi phun ra như suối. Chiếc khóa trường mệnh bằng bạc mà Triệu Nhàn Viễn tặng nàng cũng nhanh chóng biến thành màu đen thẫm.

Từ Miểu nằm đó, mái tóc dài nay rối tung, trang phục ướt đẫm máu đỏ tanh nồng, đôi mắt nhắm nghiền trên khuôn mặt nhợt nhạt bi thương.

Hóa ra, đến cuối cùng, Từ Miểu vẫn không thể trốn thoát khỏi vận mệnh, không thể chống lại sự tàn nhẫn của sinh ly tử biệt.

Nàng cứ thế, rời bỏ thế gian này, để lại Triệu Nhàn Viễn một mình lẻ loi cô độc nơi chốn hoàng cung thâm sâu khốc liệt.

Toàn bộ yêu thương dịu dàng hóa thành cơn gió, vương lên mái tóc người.

“Nếu vạn vật trên thế gian này có thể vượt qua, có thể yêu thương

Thì cũng có thể thành toàn cho mây và biển

Lại quên mất rằng càng xa bờ càng nguy hiểm

Nhưng cả hai đều nhìn không thấy.

Nếu chân trời góc biển không tách rời

Thì người trên thế gian cuối cùng sẽ ở bên nhau

Nhưng đừng quên, mây và biển cũng chẳng thể đến được với nhau.” *

***

Từ Miểu không phải là người của thế giới này. Nàng từ hư không xuyên đến nơi đây, người đầu tiên nàng gặp là Triệu Nhàn Viễn. Lúc ấy, hai đứa trẻ lang thang vô định nương tựa vào nhau mà sống, vượt qua những tháng ngày nghèo khó khổ cực.

Nhưng rồi, năm Triệu Nhàn Viễn 14 tuổi, hắn được đón về hoàng cung, hé lộ thân phận thật sự là con trai thứ chín của đương kim thánh thượng. Từ đây, bánh xe số phận đã bắt đầu luân chuyển, báo hiệu những tai ương mưa gió sắp sửa kéo đến.

Đúng lúc này, Từ Miểu vô tình biết được thế giới nàng đang sống diễn ra đúng như trong một cuốn sách mà chỉ mình nàng đọc được. Nam nữ chính sau bao nhiêu khó khăn vất vả sẽ về bên nhau. Mà Triệu Nhàn Viễn của nàng, chỉ là một nam phụ đứng bên ngoài cuộc, âm thầm trả giá cho tất cả.

Từ Miểu đau lòng khôn nguôi, nàng không muốn nhìn thấy kết quả ấy, không muốn Triệu Nhàn Viễn phải vì câu chuyện tình yêu của nam nữ chính mà hy sinh hết thảy như vậy. Những năm tháng qua, hắn đã chịu quá nhiều thương tổn rồi. Nàng muốn đổi thay mọi chuyện.

Thế nhưng, mặc cho nàng đã dùng đủ mọi cách để ngăn chặn, mọi thứ vẫn không thể xoay chuyển.

***

Triệu Nhàn Viễn là một kẻ tâm tư thâm trầm, nhẫn tâm và độc ác. Hắn tựa như con sói hoang, lẩn mình trong đêm tối với đôi mắt sáng ngời cùng những chiếc răng nanh sắc nhọn. Chỉ cần là con mồi mà hắn nhắm đến, hắn sẽ không ngại giăng ra chiếc bẫy lớn, dồn nó đến đường cùng, rồi từ từ mà cắn xé, nhấm nuốt đến c hết.

Từ bé, Triệu Nhàn Viễn vì biến cố mà lưu lạc nơi chốn nhân gian nghèo khổ. Đến khi trở lại hoàng cung, lại chịu biết bao nhiêu khinh thường nhục nhã của tất cả mọi người. Hắn thân là hoàng tử, mang trong mình dòng máu hoàng tộc cao quý, lại không thể chống đỡ được sự khắc nghiệt của mưu toan quyền lực, hết lần này đến lần khác bị người chèn ép chà đạp.

Triệu Nhàn Viễn nhẫn nhục, che giấu tâm tư của mình thật sâu. Bởi hắn đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội lật đổ tất cả mọi thứ.

Từ xưa đến nay, cuộc chiến tranh đấu hoàng quyền nào đâu có dễ dàng trước mỗi sự lựa chọn. Từng bước lên cao là từng bước gian nan trắc trở, đôi tay Triệu Nhàn Viễn nhuốm đầy máu, đôi mắt tràn đầy lệ khí và cả trái tim phủ lên ngàn lớp băng giá.

Những kẻ đã từng giẫm đạp hắn và tổn thương Từ Miểu, hắn đều sẽ không buông tha cho bất kỳ ai.

Thế nhưng, trong cuộc chiến cuối cùng với Thái hậu, Triệu Nhàn Viễn đã không thể bảo vệ được Từ Miểu của hắn.

Mũi kiếm kia đâm xuyên ngực nàng, cũng đâm xuyên tim của hắn, ngàn vạn đau đớn, ân hận giày vò, cũng hóa thành cơn mưa tuyết, rơi đầy khắp chốn.

Hóa ra, mất đi nàng, thế giới này với hắn chỉ còn lại một mảnh hoang tàn phế tích, tang thương mất mát mà thôi.

Triệu Nhàn Viễn dường như phát điên, phát cuồng, con sói hoang trong hắn lại lần nữa phá gông xiềng mà ra.

Từ nay, sẽ không còn Từ Miểu bên hắn, an ủi vỗ về hắn, nhẹ nhàng xoa dịu những điên cuồng bạo nộ, hỗn loạn tăm tối trong lòng hắn. Nàng đi rồi, mang theo tất cả bốn mùa xuân hạ thu đông, mang theo toàn bộ những ấm áp dịu dàng hắn từng có.

Triệu Nhàn Viễn hắn chưa từng tin vào thần Phật. Thế nhưng, vào giây phút này, hắn lại nguyện ý một lần lại một lần thành tâm tìm kiếm sự giúp đỡ để đưa Từ Miểu trở về. Cho dù là đánh đổi bằng ngôi vị đế vương, bằng sinh mạng và cả vận mệnh quyền uy của hắn. Chỉ là, vẫn không thể…

Vậy thì, nếu thế giới này tàn nhẫn cướp đi người mà Triệu Nhàn Viễn hắn yêu thương nhất, thì giờ đây, hắn sẽ hủy hoại mọi thứ, chôn vùi hết thảy dưới nấm mồ rộng lớn.

Từ Miểu c hết, bọn họ cũng phải c hết, theo bồi tội với nàng.

***

Tỉnh lại với thân phận mới, Từ Miểu dường như không dám tin về những gì đang xảy ra. Nàng muốn vào cung, tìm lại Triệu Nhàn Viễn của nàng. Bởi nàng biết, nếu nàng mất đi, hắn sẽ khổ sở cô độc như thế nào. Không có nàng, không ai có thể làm mềm trái tim hắn.

Gặp lại nhau sau quãng thời gian âm dương chia lìa, Triệu Nhàn Viễn run rẩy ôm chặt lấy Từ Miểu, rơi nước mắt đau xót. Cuối cùng, nàng cũng trở về bên hắn mà không phải chỉ là ảo giác trong mơ rồi.

Từ đây, hắn sẽ không để nàng rời xa hắn nữa.

“Trời xanh trong chờ đợi cơn mưa phùn, còn ta chờ đợi nàng…” **

Còn ta chờ đợi nàng.

Chờ đợi Từ Miểu trở về bên ta.

Kiếp này đến kiếp khác.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Mây và biển do A Nguyệt Nguyệt thể hiện

**: Trích bản dịch lời bài hát Sứ Thanh Hoa do Châu Kiệt Luân thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Siro - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN