logo
REVIEW>> SAU KHI XUYÊN QUA TÔI GẢ CHO BẠO QUÂN TÀN TẬT
sau-khi-xuyen-qua-toi-ga-cho-bao-quan-tan-tat
Tìm truyện
Donate

SAU KHI XUYÊN QUA TÔI GẢ CHO BẠO QUÂN TÀN TẬT

Designer:

AI_ALLIN

Độ dài: 131

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1683

Văn án:

Mục Loan Loan xuyên vào một quyển sách.

Sách tên là “Lâu ngày sinh tình: Thê tử bỏ trốn của bạo quân tàn tật”.

Bạo quân là một đại vai ác, một mình đấu với thủ lĩnh của bảy tộc, bị đánh thành người thực vật, à không, là rồng thực vật.

Phụ mẫu của nguyên chủ là người tham tiền hám lợi, vừa xem bát tự của nữ nhi hợp với bạo quân liền đưa nguyên chủ qua làm tân nương xung hỉ.

Mà đi cùng với nguyên chủ tới xung hỉ còn có nha hoàn hồi môn tiểu bạch hoa nữ chủ.

Nguyên chủ và nữ chủ thương lượng cùng nhau chạy trốn, đêm đó nguyên chủ bị xử c hết.

Mà nàng xuyên tới ngay lúc hai người đang chuẩn bị lên kế hoạch để chạy trốn.

Mục Loan Loan: “...”

Thật là một cái hố cha kịch bản!!

Vì tồn tại, nàng đành phải tận tâm tận lực không chút nào ghét bỏ chiếu cố cái con rồng thực vật tàn tật kia, ba năm sau, kịch bản cẩu huyết ngược văn đã biến thành ngọt sủng văn mất rồi.

***

Truyện kể rằng, Ngao Khâm là một kẻ bán rồng, kể từ khi được sinh ra cho đến khi lớn lên hắn hoàn toàn không biết phụ mẫu của mình là ai, hắn chỉ biết mình có đuôi rồng, có long giác, có thể biến thân thành rồng như những kẻ khác trong long tộc, nhưng điều đó cũng chẳng che dấu được việc hắn là dị loại.

Có long tộc nào mà ở bên cạnh đoạn giác lại xuất hiện hai lỗ tai lông xù xù màu trắng sao? Hoàn toàn không có, chỉ có hắn là khác biệt. Mà long tộc thì sẽ không mềm lòng, càng sẽ không đồng tình, không giống chính là không giống, dị loại chính là dị loại, cho dù hắn mang trên người một nửa huyết thống cũng không được chấp nhận.

Nhân loại xua đuổi Ngao Khâm vì hình dạng kỳ lạ, long tộc ruồng bỏ hắn vì hắn là kẻ ngoại lai. Từ nhỏ đến lớn, Ngao Khâm chưa từng nhận được sự thiện ý từ người khác, chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu thương, ngay cả niềm tin trao đi cũng đã bị phản bội biết bao nhiêu lần.

Thậm chí đến khi hắn đã đứng đầu long tộc, vì long tộc một mình đối đầu với thủ lĩnh của bảy tộc rồi bị trọng thương thì người cuối cùng gánh chịu vứt bỏ, vẫn là hắn.

Người bạn tốt mà Ngao Khâm luôn tin tưởng, sau khi biết hắn bị thương cũng chỉ nhanh chóng tiếp nhận hết tất cả quyền lực mà hắn để lại, chưa hề bận tâm hắn sống chết thế nào. Cuối cùng vì mặt mũi của bản thân, tùy tiện tìm cho hắn một nương tử xung hỉ cho qua chuyện. Sau tất cả, mọi thứ thế mà quay lại như trước đây, không ai cần hắn, không ai quan tâm, thương tiếc hay bận lòng... Suy cho cùng, hắn đâu còn gì.

Ngao Khâm nghĩ rằng mình đã mất tất cả khi trở thành một rồng thực vật, chỉ có thể bất tỉnh nằm trên giường không thể động đậy, cho dù thần thức còn tỉnh táo cũng chỉ có thể trôi nổi trong thống khổ vô biên. Nhưng khi nàng tân nương xung hỉ vào cửa, đó chính là khoảnh khắc Ngao Khâm có được cả thế giới...

“Về sau ta sẽ mỗi ngày sẽ rửa mặt cho ngài, nếu có cơ hội, lại lau cái đuôi của ngài cho sạch sẽ một chút.”

“Ta còn chưa biết tên của ngài. Như vậy đi, về sau ta gọi ngài là Long tiên sinh, chúng ta cũng coi như là sống nương tựa lẫn nhau.”

“Long tiên sinh, đợi chút nữa ta xử lý vết thương cho ngài, bôi ít dược liệu, đại khái sẽ rất đau, ngài cố chịu đựng một chút”

“Long tiên sinh, tiền của chúng ta còn rất ít, về sau khả năng phải chịu đói rồi...”

Âm thanh của nàng thật mềm nhẹ, từng việc từng việc nàng đều nhỏ giọng nói ra, thứ thanh ấm ấy dung nham nóng chảy cuồn cuộn, xuôi vào màng tai của hắn, mạnh mẽ đánh tan sự lạnh băng trong nội tâm, cho Ngao Khâm một lần nữa cảm nhận được hắn còn sống.

Nàng là Mục Loan Loan, là phu nhân của Long tiên sinh, là người cho hắn hy vọng và động lực để sống tiếp. Nàng là người đầu tiên cho hắn cảm nhận được thế nào là sự quan tâm, chăm sóc, là cảm giác thoải mái thanh tân khi vết thương được rửa sạch băng bó, là bát cháo linh gạo nóng hổi sưởi ấm trái tim, là vị ngọt của linh quả do chính tay nàng trồng hái.

Nàng không chê hắn xấu, không ngại hắn vô dụng dơ bẩn, nàng tốt như vậy, sao có thể tiếp tục để nàng chịu khổ cùng hắn. Hắn nhất định sẽ bình phục, sẽ mua cho nàng thật nhiều y phục đẹp, sẽ tặng nàng thật nhiều trang sức quý giá, sẽ cho nàng một cuộc sống hạnh phúc êm ấm.

Loan Loan, nàng là ánh mắt trời chiếu sáng quá khứ, hiện tại và tương lai đen tối của đời ta, gặp được nàng là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã ban cho ta. Phu nhân, cảm ơn nàng đã đến và không từ bỏ… Loan Loan, ta yêu nàng.

***

Cũng đã khá lâu rồi mình không đọc mấy bộ truyện có hơi hướng điền văn, bởi sở thích của mình là những bộ có cốt truyện lạ, nội dung hấp dẫn, đặc sắc, có ý nghĩa và phải diễn biến nhanh. Trong khi đó, các truyện có hơi hướng hoặc thuộc thể loại điền văn tiết tấu lại khá chậm, nội dung bình đạm nên yêu cầu người đọc phải có sự kiên nhẫn. Và có thể nói, “Sau khi xuyên qua tôi gả cho bạo quân tàn tật” là một trong số ít những truyện thuộc thể loại trên mà mình có thể theo tới chương cuối cùng.

Long tiên sinh tuy mặt ngoài lạnh nhạt, khó gần nhưng thật ra lại rất ngây thơ hay thẹn thùng đỏ mặt. Nam chính của người ta bá đạo phúc hắc, gặp được nữ chính thì mặt dày đòi ôm đòi hôn, trong khi đó Long tiên sinh nhà này chỉ mới chạm ngón tay của Loan Loan đã đỏ mặt mắc cỡ, bị Loan Loan sờ sờ lỗ tai một tí thì đơ người đứng hình.

Mọi người nói Long tiên sinh là bạo quân, là kẻ ác mà ai cũng sợ hãi, nhưng có ai biết được Long tiên sinh là người rất hay tự ti, trái tim dễ bị vụn vỡ bởi những suy nghĩ vẩn vơ tự hù mình.

Nào là sợ hãi bị Loan Loan bỏ rơi, sợ hãi bị Loan Loan chán ghét, sợ hãi Loan Loan hối hận vì đã gả cho mình, rồi cũng vị Long tiên sinh ngốc nghếch ấy bị những suy nghĩ lung tung đó hù dọa, còn tự vẽ ra cho mình một kịch bản cường thủ hào đoạt để giữ Loan Loan ở lại, quyết tâm làm một con rồng xấu xa, sẽ nhốt phu nhân lại, không cho phu nhân đi, bắt nàng sinh cho hắn 100 trứng vì cái tội ghét bỏ hắn. Kịch bản ấn tượng là thế nhưng chỉ cần đối mặt với Loan Loan là Long tiên sinh lại ngoan ngoãn dễ bảo vô cùng, thế là cốt truyện “bạo quân và tiểu kiều thê” thể loại cường thủ hào đoạt liền chết trong trứng nước.

Nữ chính Mục Loan Loan là một người mạnh mẽ và thông minh, nàng cũng rất dịu dàng, lương thiện, là tuýp người nếu đã quyết tâm làm một việc nào đó thì sẽ kiên trì đến cuối cùng, không ngại khó, không ngại khổ, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Giống như việc nàng quyết định chăm sóc Long tiên sinh thì dù khó khăn đến đâu vẫn sẽ theo tới cùng, có lẽ ngay từ đầu chỉ là suy nghĩ đơn giản muốn chiếu cố hắn, đợi khi Long tiên sinh khỏe lại liền có thể bình an rời đi. Nhưng nàng cô đơn hai đời, giờ lại thói quen quan tâm chăm sóc một người, cho dù Long tiên sinh có tỉnh lại, nàng cũng đâu thể tiêu sái rời đi khi hạt mầm tình ái đã bắt đầu sinh sôi.

Tóm lại, “Sau khi xuyên qua tôi gả cho bạo quân tàn tật” là một bộ truyện ngọt ngào, dễ thương và vô cùng ấm áp. Truyện không nhắc nhiều đến nguyên tác, cũng như nhân vật nguyên nữ chủ bởi nó không ảnh hưởng đến diễn biến chính của bộ truyện. Nội dung mạch lạc kết hợp với giọng văn nhẹ nhàng và cảm xúc, đây sẽ là sự lựa chọn thích hợp cho những ai thích ngọt sủng pha chút điền văn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã sử dụng: Tuyết Liên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN