logo
REVIEW>> SAU KHI VỘI VÃ KẾT HÔN
sau-khi-voi-va-ket-hon
Tìm truyện
Donate

SAU KHI VỘI VÃ KẾT HÔN

Độ dài: 66

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1045

Giới thiệu:

Giản Nịnh được người nhà giới thiệu đối tượng là một quân nhân đang tại ngũ. Lúc đầu cô còn thấy người làm quân nhân rất tốt, vững vàng, ổn định lại biết thương người, thế là cô nhanh như chớp quyết định kết hôn với người ta.

Nhưng chỉ một thời gian sau Giản nịnh lại có ý định ly hôn… Bởi vì người đàn ông nhà cô rất thích cùng cô lăn lộn, tư thế vừa khó lại vừa đồi hỏi thể lực, ai mà chịu cho nổi chứ!

Nữ chính là giáo viên tiểu học, nam chính là quân nhân thô lỗ.

***

Có người kết hôn là do tình yêu đơm hoa kết trái, không chờ được muốn cùng người trong lòng ở bên nhau. Nhưng cũng có những cuộc hôn nhân, là bởi vì hoàn cảnh đưa đẩy, vừa lúc thích hợp liền ở bên nhau.

Có những cuộc hôn nhân là nước chảy thành sông, chậm rãi bên nhau rồi bồi đắp thành bến đậu. Nhưng cũng có những người chỉ vừa mới gặp, như nắng hạn chợt thấy mưa rào, bởi vì vừa lúc liền ở lại cùng nhau.

Hôn nhân của Giản Nịnh thuộc về vế sau, chính là kiểu vừa lúc bị người nhà hối thúc thì gặp được đối tượng thích hợp, cứ như vậy mà ở bên nhau. Bởi vì đối tượng kết hôn của cô là quân nhân, thời gian nghỉ phép không nhiều. Chỉ trong vòng một tuần, hai người từ gặp mặt cho đến đăng ký kết hôn rồi cử hành hôn lễ, bước kế tiếp chính là động phòng…

Nguyên nhân của cuộc hôn nhân chớp nhoáng này phải quay lại từ việc gần đây Giản Nịnh cứ luôn bị người nhà cằn nhằn về việc cô đã hai mươi tám tuổi còn chưa kết hôn, ở cái huyện nhỏ này đã bị xem là quá lứa lỡ thì. Là người phụ nữ duy nhất trong nhà vẫn chưa kết hôn thế nên họ hàng cứ thay nhau xầm xì nói đi nói lại bên tai cô, vừa hay có người hàng xóm nói bà ấy có một đứa cháu trai là quân nhân cũng chưa kết hôn muốn giới thiệu cho cô.

Vốn dĩ cha mẹ cô không mấy hài lòng bởi vì làm vợ quân nhân không dễ dàng gì. Nhưng là một cô gái hướng nội, Giản Nịnh cảm thấy lấy quân nhân rất tốt, đối phương quanh năm ở trong quân ngũ, thỉnh thoảng mới về nhà một lần, vậy chẳng phải phần lớn thời gian cô sẽ được tận hưởng không gian yên tĩnh, không bị làm phiền hay sao? Thế là, Giản Nịnh đồng ý gặp mặt cháu trai của dì hàng xóm kia.

Gặp rồi mới thấy, đối tượng này quả thực còn hơn cả những gì được giới thiệu. Anh tên là Tô Ngang, dáng vẻ cao lớn, tràn đầy sức sống, gương mặt đẹp trai đoan chính, vừa nhìn đã biết là một người cương trực, có trách nhiệm. Dáng ngồi của anh rất nghiêm chỉnh, khiến cho cô giáo Giản lại càng thích anh hơn.

Mà anh cũng có vẻ rất thích cô, từ lúc cô bước vào vẫn luôn nhìn chằm chằm cô. Giản Ninh mi thanh mục tú, lại dịu dàng đoan trang. Vốn là giáo viên tiểu học nên giọng nói của cô nhỏ nhẹ, hơn nữa còn rất chu đáo và kiên nhẫn.

Vậy là, bọn họ kết thúc buổi gặp mặt bằng một cuộc hẹn vào ngày hôm sau. Là hai kẻ không có kinh nghiệm yêu đương nên hai người chọn đi xem phim, sau đó cùng đi ăn cơm, hỏi thêm vài câu để hiểu nhau hơn. Cả Giản Nịnh và Tô Ngang đều cảm thấy có thiện cảm với đối phương, thế nên lần gặp mặt thứ ba của hai người chính là ở Cục Dân Chính.

Ngay thứ năm sau khi đăng ký kết hôn thì cử hành hôn lễ. Cả hai đều không thích ồn ào nên làm rất đơn giản, buổi trưa hai bên gia đình cùng nhau ăn bữa cơm, buổi tối Giản Nịnh liền thu dọn đồ đạc đến nhà tân hôn của hai vợ chồng. Bởi vì kết hôn nên Tô Ngang xin nghỉ phép thêm hai tuần nữa, mỹ danh là để bồi dưỡng tình cảm với vợ mới cưới. Giản Nịnh cảm thấy lý do này rất hợp lý, dù sao sau khi anh quay về đơn vị, phải rất lâu bọn họ mới có thể gặp nhau.

Nhưng rất nhanh sau đó, Giản Nịnh nhận ra bản thân đã sai rất nhiều. Đáng lẽ, cô nên đuổi Tô Ngang về đơn vị ngay sau đêm động phòng mới đúng. Bởi chỉ có như thế mới có thể cứu được cái eo của cô. Lấy chồng quân nhân cái gì cũng tốt, cái không tốt duy nhất chính là thể lực của anh quá tốt. Giản Nịnh sống hai mươi tám năm, lần đầu cảm thấy ở trong nhà là một việc đáng sợ đến thế T.T Bởi vì chỉ cần về đến nhà là cô không thể xuống được khỏi giường…

Cũng may, hai tuần trôi qua rất nhanh, Tô Ngang phải quay về đơn vị phục vụ. Đơn vị của anh ở phía Bắc, còn quê nhà bọn họ lại ở phía Nam, tuy nói không phải quá xa, nhưng để gặp mặt cũng phải ngồi máy bay vài tiếng đồng hồ. Vậy nên đồng chí Tô Ngang chỉ có thể giải nỗi tương tư bằng cách gọi video cho vợ mỗi tối.

Thế nhưng, từ ngày tiễn anh đi, vợ anh lại chẳng chịu liên hệ với anh là mấy, ngoài vài dòng tin nhắn hỏi thăm ít ỏi, cô cứ như lặn mất tăm vậy. Nhìn đồng chí chung phòng cùng bạn gái nói chuyện quên cả trời đất, đội trưởng Tô cảm thấy rất ghen tị.

Vợ không chủ động vậy thì anh đành phải chủ động tìm cô vậy. Dưới sự mặt dày của đội trưởng Tô, Giản Nịnh dần quen với việc mỗi tối dành thời gian nói chuyện với anh. Thực ra không phải Giản Nịnh cố tình bơ anh, mà đơn giản là vì cô sợ làm phiền anh làm nhiệm vụ, hơn nữa tính cách cô có chút sợ giao tiếp, nên nếu anh không chủ động tìm cô, có lẽ Tô Ngang phải đợi đến kỳ nghỉ tiếp theo mới được thấy mặt vợ mình mất.

Tân hôn vốn nên hai gối một chăn, tay ôm ôn hương nhuyễn ngọc, thế nhưng người vừa mới được khai trai đã phải xa cách vợ như đồng chí Tô cảm thấy càng phải mau chóng “bồi dưỡng” tình cảm với bà Tô. Thế là, đội trưởng Tô vừa dụ dỗ vừa lừa gạt Giản Nịnh đến đơn vị thăm thân vào dịp lễ.

Thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, đằng này đồng chí Tô và cô giáo Giản vừa tân hôn lại vừa tiểu biệt, gặp lại so với bình thường càng thêm mãnh liệt. Đến mức Giản Nịnh cảm thấy nếu cứ tiếp tục, cô có thể trở thành “quân tẩu” đầu tiên c hết trên giường trong lúc đi thăm quân. Thế là, kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, Giản Nịnh đã vội lấy lý do công việc đột xuất, quay trở lại quê nhà.

Chạy được ba mươi nhưng nào có thể thoát được mồng một. Bởi vì hai nhà đều mong muốn được bồng cháu, thế nên kỳ nghỉ đông vừa đến, Giản Nịnh liền bị hai mẹ đóng gói gửi đến chỗ Tô Ngang. Vốn định dùng ba tháng để bồi đắp tình cảm vợ chồng, tiện thể tạo người.

Thế nhưng, bọn họ quên rằng, để bồi đắp thì phải có nền tảng. Hai người vốn kết hôn chớp nhoáng, còn chưa thực sự hiểu rõ về nhau, có quá nhiều khoảng trống chưa thể lấp đầy, ắt sẽ sinh ra những mâu thuẫn. Giản Nịnh rụt rè, hướng nội không thể lập tức chấp nhận được dáng vẻ nhiệt tình, có chút thô lỗ của Tô Ngang, nhất là những thân mật, đội trưởng Tô mãnh liệt đến mức khiến Giản Nịnh mất khống chế, lại càng làm cô sợ hãi hơn.

Thế là, Giản Nịnh muốn ly hôn. Nhưng đội trưởng Tô khó khăn lắm mới có vợ, lại còn là một mỹ nhân vừa mềm vừa thơm như Giản Nịnh, sao có thể dễ dàng buông tay. Đàn ông tốt chính là biết nhận lỗi, không những vậy còn phải mặt dày, một quỳ, hai dỗ ba quấn lấy, không cho cô rời đi, dính hơn keo da chó, dán chặt cô ở bên mình.

Người ta thường nói, xã hội hiện đại, đàn ông tốt giống như miếng thịt béo, một mét vuông năm thằng ăn cắp, ngay lúc Giản Nịnh và đội trưởng Tô đang “chiến tranh lạnh” liền có tiểu tam lập tức chen vào. Cũng bởi sự xuất hiện của kẻ thứ ba này, Giản Nịnh mới dần hiểu được, cho dù có giận Tô Ngang, cũng có chút sợ hãi dáng vẻ tràn đầy tinh lực của anh, nhưng trái tim cô thích anh rồi, không muốn nhường anh cho kẻ khác.

Giản Nịnh ăn giấm, nhưng người vui lại là đội trưởng Tô. Đang lúc không biết phải dỗ vợ thế nào, lại thấy cô vì mình mà ghen tuông, đội trưởng Tô liền lập tức thể hiện nam đức, một bên dỗ vợ, một bên tự mình xử lý tiểu tam. Cuối cùng, mùa đông này đội trưởng chìm trong tình yêu, không hề cảm thấy lạnh giá. Bọn họ cuối cùng cũng đạt được chỉ tiêu đề ra: bồi dưỡng tình cảm có kết quả chính là một sinh mệnh sắp chào đời.

Đợi đến mùa đông tiếp theo, đội trưởng Tô tay ôm vợ, tay ôm con, hạnh phúc mỹ mãn. May mắn nhất trong cuộc đời này, chính là vào mùa xuân đẹp nhất, may mắn gặp được em, có được em, cùng em đi hết con đường phía trước.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Đào - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN