logo
REVIEW>> SAU KHI TRÙNG SINH NHẦM MANG THÁI TỬ VỀ NHÀ
sau-khi-trung-sinh-nham-mang-thai-t-ve-nha
Tìm truyện
Donate

SAU KHI TRÙNG SINH NHẦM MANG THÁI TỬ VỀ NHÀ

Độ dài: 51

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1198

Nàng từng là đích tiểu thư của Mộc phủ giàu có số một Ninh Châu, tài mạo song toàn, lại nhận được vô vàn sủng ái. Thế nhưng một sớm thức dậy, song thân qua đời, chỉ còn lại một nhà nhị thúc là thân nhân để nàng dựa vào.

Kiếp trước, nàng mang tất cả sự nhớ mong đối với phụ mẫu ký thác lên một nhà nhị thúc của nàng, thế nhưng những người tưởng chừng là chí thân ấy lại lợi dụng nàng, vì mưu cầu quyền thế mà gả nàng cho Sở vương biến thái.

Cuối cùng vào một ngày mùa đông, ở trong tiểu viện lạnh giá sâu trong Sở vương phủ, một ly rượu độc đã cướp đi tính mạng của nàng. Vào giây phút rượu độc đốt cháy lục phủ ngũ tạng nàng, người thân của nàng còn đang bận rộn cười nói với đám người quyền quý ở Kinh thành, nào có một ai còn nhớ đến nàng…

Mộc Tình Tiêu một lần nữa tỉnh dậy, phát hiện những đau thương kia chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng cảm giác đau đớn ấy quá chân thật, khiến Mộc Tình Tiêu chẳng thể bỏ qua, hơn nữa sự việc trong mộng trùng hợp sẽ phát sinh ngay lần quay lại Ninh Châu này của nhị thúc nàng. Vì thế, Mộc Tình Tiêu quyết định thử, chỉ cần có một chút không giống trong mộng, nàng liền coi đó chỉ là một cơn ác mộng vô căn cứ.

Thế nhưng, từng sự việc bày ra trước mắt, tất cả đều cho thấy chính nàng thật sự đã từng bước đi qua những đau khổ kia. Nàng nhìn gương mặt hồng hào của nhị thúc, nụ cười hiền từ của nhị thẩm, trong lòng thầm thề, kiếp này nhất định sẽ bảo vệ tốt gia sản mà phụ mẫu để lại, sống thật tốt, không để bản thân rơi vào kết cục tha hương chết thảm của kiếp trước.

Mà bước đầu tiên trong kế hoạch tự cứu vớt bản thân của Mộc Tình Tiêu chính là chiêu thân kén rể. Chỉ cần nàng định thân, trở thành một cô nương có hôn ước, kế hoạch liên hôn giữa nhị thúc và Sở Vương cũng sẽ tan thành mây khói. Đây cũng chính là điểm quan trọng nhất để tránh khỏi kết cục bi thương kiếp trước.

Tuy nói thế đạo khắt khe, nữ tử thì phải gả chồng, nhưng phụ mẫu nàng mất sớm, không có huynh đệ, theo lý thuyết có thể kén rể. Mộc Tình Tiêu không cầu tam thê tứ lang, chỉ cần nuôi một phu quân ở rể là tốt rồi. Nhưng phu quân của nàng phải giống trong thoại bản, tướng mạo cần anh tuấn một chút, quan trọng nhất là phải ngoan ngoãn nghe lời, gia thế trong sạch, không nơi nương tựa là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Mộc Tình Tiêu cảm thấy sự buồn bực tích tụ từ lúc tỉnh lại đã giảm đi phân nửa, trong đầu bất giác tìm kiếm thanh niên tài tuấn phù hợp, cuối cùng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Mộc Tình Tiêu trăm tính vạn tính, lại không ngờ được, ứng cử viên tốt nhất đã ở ngay bên cạnh nàng. Nếu không phải tên nhóc con cách vách đến “trộm” đồ làm Mộc Tình Tiêu phát hiện ra Xuân Hòa Đường kế bên có vị công tử anh tuấn như thế, mặt như quan ngọc, tựa như ánh nắng sau cơn tuyết, mặc dù đôi mắt bị một dải lụa che lại, nhưng lại khiến người đối diện có cảm giác sạch sẽ mang theo chút yếu ớt.

Mộc Tình Tiêu nhìn vị công tử áo trắng đang chống gậy dò đường, chậm rì rì đi về phía nàng, bàn tính trong lòng liền gõ vang. Người cần tìm chẳng phải ở ngay trước mắt hay sao?

Thế là, Mộc đại tiểu thư thuận nước đẩy thuyền, từ từ làm quen với vị công tử cách vách này. Nghe nói chàng là người giang hồ, là người quen của tam thúc nàng, sau khi gia đình gặp nạn thì được tam thúc đưa về dưỡng thương tị nạn ở Xuân Hòa Đường.

Sau khi tiếp xúc, Mộc Tình Tiêu đối với Cố Diễn phải nói là càng nhìn càng thuận mắt, vừa tri kỷ lại ngoan ngoãn, quả thực là ứng cử viên số một cho vị trí phu quân nàng đưa ra. Trải qua một hồi cố tình quyến rũ, cuối cùng Cố công tử cũng trở thành vị hôn phu của nàng.

Mộc Tình Tiêu chỉ là một nữ tử bình thường, sau khi trùng sinh chỉ muốn tránh những tai họa kiếp trước, cố gắng bảo vệ gia nghiệp mà phụ mẫu để lại, về việc báo thù rửa hận, vốn là chuyện ngoài tầm với, nàng không muốn nghĩ đến.

Nhưng nhị phòng dụng tâm hiểm ác, đối với sự thay đổi cùng kháng cự của nàng không hề lùi bước, còn mang lòng tham biến nàng trở lại làm Mộc Tình Tiêu của kiếp trước để dễ dàng lừa gạt cùng lợi dụng. Có đôi khi nàng cũng mềm lòng nghĩ, nếu nhị phòng chịu dừng tay, nàng cũng sẽ không đuổi tận g iết tuyệt.

Thế nhưng, càng nhiều bí mật mở ra, nàng càng không thể bỏ qua, cái c hết của phụ mẫu nàng vốn không đơn giản, lại còn liên quan đến nhị thúc khiến thù hận của nàng như lửa lan trên đồng cỏ. Nàng muốn báo thù cho người nhà, nhưng một nữ tử xuất thân từ thương gia như nàng có thể làm gì?

Mộc Tình Tiêu đâu có biết, tuy nàng không có phụ mẫu hay gia tộc để dựa vào, nhưng nàng có Cố Diễn. Vị hôn phu tưởng chừng mảnh mai, yếu ớt của nàng chính là Thần vương lạnh lùng, thị huyết khiến người người run sợ.

Rõ ràng, lúc đầu chàng đến Mộc gia vì mục đích khác, nhưng không biết từ lúc nào bản thân lại bị Mộc Tình Tiêu mê hoặc đến thất điên bát đảo, không thể rời mắt khỏi nàng, muốn giữ nàng làm của riêng, lo lắng sau khi nàng phát hiện ra con người thật của chàng sẽ không cần chàng nữa.

Trong thời gian dưỡng thương ở Mộc phủ, chàng liên tục mơ một giấc mộng. Trong mơ, chàng thấy bản thân bị thương nặng, lạc vào một tiểu viện rách nát. Ở nơi đó có một cô nương, bản thân cũng nhếch nhác, thảm hại chẳng kém gì chàng, nhưng lại dùng hết khả năng của mình mà cứu mạng chàng. Trước khi rời đi, chàng từng hứa sẽ đưa nàng rời khỏi nơi đó, nhưng chàng đến muộn rồi… Mùi hương trong giấc mộng quá chân thực, giọng nói của người trong mộng cũng rất quen thuộc, đến mức như người đó ở đâu đây. Cố Diễn lờ mờ có cảm giác, người trong mộng chính là Mộc Tình Tiêu. Nhưng chàng lại không dám chắc.

Rõ ràng, tiểu viện rách nát kia ở Kinh đô, cách Ninh Châu cả vạn dặm. Rõ ràng người trong mộng đã bị tổn thương đến mức chỉ còn chút hơi tàn, nhưng Mộc Tình Tiêu lại đang sống rất tốt, mỗi ngày đều đến Xuân Hòa Đường cười nói với chàng.

Cho đến khi mắt chàng khôi phục, gương mặt trong giấc mộng hòa làm một với người trước mắt, Cố Diễn mới biết một hồi mộng đó không phải là mộng. Hóa ra, kiếp trước chàng thật sự đã đến muộn, không thể mang nàng rời đi, kết cục chính là tiếc nuối không thể bù đắp. Vậy kiếp này, để chàng đến bảo vệ cho nàng.

Đã rất lâu rồi, Cố Diễn không còn biết đến buồn vui, nhưng không biết từ khi nào, bởi vì một người, chàng bắt đầu lo lắng không yên, trong lòng ngập tràn hỉ nộ ái ố cùng ghen tuông.

Vui vẻ khi được nàng quan tâm, nắm tay, may y phục.

Tức giận khi nàng bị người thân lừa gạt, lợi dụng.

Ghen ghét khi nàng bị kẻ khác tơ tưởng.

Lại lo lắng nàng phát hiện bản thân không phải vị hôn phu ngoan ngoãn như nàng vẫn kỳ vọng.

Bốn chữ “ngoan ngoãn hiểu chuyện” trong thư chiêu thân kẹp trong thư phòng nàng như cái dằm trong tim Cố Diễn. Vì thế, chàng chỉ có thể cố hết sức để diễn.

Ngày đó, Mộc Tình Tiêu bị bắt cóc, sau khi được cứu ra liền thầy thi thể đầy đất cùng Cố Diễn đứng cách đó không xa đang chà lau thân kiếm. Nghi ngờ còn chưa kịp nổi lên, đã bị dáng vẻ vô tội của Cố Diễn xóa sạch: “Có hiệp khách đi qua cứu chúng ta, còn tặng ta thanh kiếm phòng thân, nhưng kiếm này quá nặng, khiến cổ tay ta rất đau.”

Sau đó, bí mật về cái c hết của phụ mẫu nàng dần được sáng tỏ, sau một hồi phong ba, việc xấu của Liêu vương cuối cùng cũng bị vạch trần, Sở vương cũng bị liên lụy, thanh lưu nhất phái giành quyền, Thần vương có công, được phong làm Thái tử.

Mà vị Thái tử mới được sắc phong này vừa hay lại là vị hôn phu ốm yếu của Mộc Tình Tiêu. Nàng nhìn nam nhân đang dựa vào đầu vai mình, lôi chuyện cũ ra tính sổ. Chỉ thấy tân Thái tử đáng thương nói: “Ta sợ nàng không thích ta như vậy, không cần ta nữa.”

Sao có thể không cần chàng, bởi vì đó là chàng, bất kể dáng vẻ nào, nàng đều thích. Mộc Tình Tiêu đã sớm biết chàng có nhiều bí mật, nhưng bởi vì thật lòng thích chàng mới có thể bao dung, nhẫn nại chờ chàng chính miệng nói cho nàng biết.

Tựa như trước kia chàng từng nói, bất kể chàng là ai, có thân phận gì thì có gì quan trọng. Cố Diễn mãi mãi là vị hôn phu của Mộc Tình Tiêu, tương lại sẽ là phu quân của nàng, sẽ không đến muộn nữa, sẽ bảo vệ nàng cả đời.

Năm tháng dài lâu, chỉ có ánh mặt trời cùng tình yêu của người sẽ vĩnh viễn không biến mất.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN