logo
REVIEW>> SAU KHI TRÚC MÃ THÀNH BẠO QUÂN
sau-khi-truc-ma-thanh-bao-quan
Tìm truyện
Donate

SAU KHI TRÚC MÃ THÀNH BẠO QUÂN

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 87

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1241

Giới thiệu:

Sau khi song thân qua đời, Ngôn Tiếu Tiếu được đưa về sống trong nhà thúc phụ, trở thành nhị tiểu thư của Cát An Bá phủ.

Nhưng Ngôn Tiếu Tiếu điềm đạm ít nói, không phải nữ nhi gia được nuôi dạy theo cấp bậc lễ nghi của quý nữ, độ tồn tại trong phủ cực kỳ thấp, thỉnh thoảng còn bị người ta ức hiếp.

Cũng may ở quê nhà nàng có một trúc mã cùng lớn lên, dáng vẻ anh tuấn, lại đối xử với nàng rất tốt. Trong thư gửi nàng còn nói, chờ khi nào góp đủ lộ phí, hắn sẽ tới kinh thành tìm nàng.

Ngôn Tiếu Tiếu lo hắn không tới được, cố gắng dành dụm, mỗi tháng gửi tiền cho hắn, rồi mong ngóng chờ đợi.

Hai năm sau, trúc mã tới đúng hẹn, hắn mang theo đại quân tiến về phía Bắc, thế như chẻ tre, thuận lợi đăng cơ.

Không ai biết vị bạo quân sát phạt quyết đoán làm người người khiếp sợ này là trúc mã vô tư hồn nhiên của Ngôn Tiếu Tiếu.

Chính Ngôn Tiếu Tiếu cũng không biết.

Cho nên đêm đó, lúc đế vương ôm nàng trong bóng tối, Ngôn Tiếu Tiếu vừa giãy giụa vừa rơi nước mắt: “Bệ hạ, ta, ta đã có người trong lòng, ta với hắn là thanh mai trúc mã…”

“Ta muốn gả cho hắn!”

Nam nhân cao lớn phía sau thoáng khựng lại, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên nước mắt trên gò má nàng, cười khẽ: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Ngôn Tiếu Tiếu: ?... QAQ

*

Lúc đầu, mọi người trong Cát An Bá phủ chỉ coi Ngôn Tiếu Tiếu là một thân thích nghèo kiết xác dễ bắt nạt.

Nhưng sau này, con gái duy nhất của Trần Đại tướng quân, cháu ruột của thế tộc đệ nhất, thủ phủ Giang Nam, võ tướng đứng đầu… Rất nhiều đại nhân vật đều bảo vệ quan tâm đến Ngôn Tiếu Tiếu!

Trong cung thiết yến, Ngôn Tiếu Tiếu vẫn ngồi ở vị trí gần tân đế nhất!

Thậm chí nàng còn hơi nhíu mày, gắp sen viên trong chén của mình, len lén bỏ vào trong chén của bạo quân!

Tất cả mọi người đều kinh hãi trước hành động không biết sống c hết của nàng, ai ngờ tân đế lại không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn một cái: “?”

Ngôn Tiếu Tiếu: “Xem đi, món huynh thích ăn nhất đó!”

Bạo quân yên lặng nuốt sen viên xuống: “...”

Lại biết món nàng không thích ăn thành món hắn thích ăn nhất.

***

“Ta cầu mong được nắm giữ vận mệnh kiếp này

Bất chấp hết thảy để được bên cạnh nàng dài lâu

Ôm nỗi tương tư kéo dài như ủ thành rượu

Chỉ mong được cùng nhau sánh vai cất bước giữa thế gian.

Ta cầu mong được nắm giữ vận mệnh tương lai

Khoảnh khắc đan tay vào nhau chỉ nguyện tình này vĩnh viễn

Để những vui buồn ngắn ngủi gửi vào mây xanh

Để đôi ta ôm lấy nhau trong vòng luân hồi nơi cuối chân trời.” *

Ngôn Tiếu Tiếu sinh ra và lớn lên nơi cách xa kinh thành. Tuy không phải là đại tiểu thư khuê các cành vàng lá ngọc, nhưng lại được phụ mẫu sủng ái yêu thương vô vàn. Nàng khi ấy, tựa như ánh trăng non ẩn mình nơi miền quê dân dã, nương theo bóng đêm, hòa mình với đất trời.

Ngôn Tiếu Tiếu là một cô nương xinh đẹp như tranh, tính tình nàng thiên về thanh tĩnh dịu dàng, đặc biệt nàng rất khéo léo trong việc điêu khắc gỗ.

Những năm tháng trưởng thành của Ngôn Tiếu Tiếu trải qua vô cùng êm đềm ấm áp. Bên cạnh nàng còn có một trúc mã Tiểu Cửu trầm tính kiệm lời nhưng đối xử với nàng rất tốt, rất rất tốt. Chỉ cần là thứ mà nàng mong muốn, hắn nhất định sẽ làm cho nàng. Lời hắn nói, nàng tuyệt đối tin tưởng không một chút nghi ngờ. Bởi vì nàng biết, trên thế giới này, chỉ có Tiểu Cửu là người duy nhất yêu thương bảo vệ nàng vô điều kiện.

Nhưng rồi, giông bão kéo đến vào lúc mưa xuân đang rơi lất phất khắp trời, báo hiệu những tháng ngày bình yên vô tư của Ngôn Tiếu Tiếu và Tiểu Cửu đã sắp kết thúc.

Phụ mẫu bất ngờ ly thế, Ngôn Tiếu Tiếu phải đến kinh thành nương nhờ ở nhà thúc phụ. Nàng như nhánh hoa từ vùng quê xa xôi đến nơi phồn hoa rực rỡ, có chút mới lạ, lại bị bao người xăm soi chán ghét và bày đủ trò ức hiếp. Thế nên, nhánh hoa dần nhợt nhạt u buồn, muốn rời khỏi nơi đây, trở về quê nhà. Nàng muốn gặp Tiểu Cửu, mong hắn cứu nàng, mang nàng đi.

Bởi vì, Tiểu Cửu đã hứa với nàng, hắn nhất định sẽ đến kinh thành tìm nàng. Vì thế, cho dù chịu rất nhiều khổ sở và tổn thương, Ngôn Tiếu Tiếu vẫn kiên trì chờ đợi Tiểu Cửu. Chỉ có như thế, trái tim nàng mới có thể tìm được lý do để bấu víu tồn tại ở nơi này.

Thế nhưng, thời gian ước định đã đến nhưng Ngôn Tiếu Tiếu vẫn không nghe được tin tức gì từ Tiểu Cửu. Đúng lúc này, nàng lại bị Lý thị bắt ép đưa vào cung dâng lên Tân đế.

Ngôn Tiếu Tiếu chỉ là một cô nương bình thường, quanh năm ở trong phủ. Nàng đâu biết, thiên hạ ngoài kia đang có gió tanh mưa máu như thế nào. Nghe nói Tân đế là thế tử cô nhi tiền triều, năm đó khi còn đang nằm trong tã lót thì bị cửu cửu đoạt vị, cướp mất giang sơn.

Hắn từ thế tử đương triều cao cao tại thượng, thiên chi kiêu tử, kế thừa ngôi vương, lại bị kẻ phản nghịch đẩy xuống trần gian hỗn loạn, chịu biết bao khinh nhục giẫm đạp. Thế nên, ngay từ khi bắt đầu lưu lạc, hắn đã ẩn nhẫn che giấu và mưu toan hết thảy để lấy lại tất cả những gì thuộc về hắn. Mà đi trên con đường tranh giành quyền lực này, đã định sẵn là bước trên thanh kiếm sắc bén, mỗi bước chân đều rỉ máu, sơ hở liền mất mạng.

Và người thế tử ấy, không ai khác chính là trúc mã Tiểu Cửu - Lương Cửu Khê của Ngôn Tiếu Tiếu.

Mang trong mình huyết thống cao quý của hoàng tộc, vận mệnh đế vương, thế nên khi còn nhỏ Lương Cửu Khê đã biết bản thân mình đứng ở vị trí nào và nên làm gì để đạt được những thứ mình mong muốn. Biến số duy nhất trong cuộc đời của hắn chính là Ngôn Tiếu Tiếu.

Nàng tựa như bông hoa xinh đẹp trong một ngày sương sớm sà vào hiên nhà hắn. Lại tựa như cơn mưa bụi Giang Nam nhè nhẹ rơi trên thềm đá hoa xanh trong một ngày chớm thu êm dịu. Ngôn Tiếu Tiếu, cứ thế từng chút một họa vào lòng hắn vết tích từ những năm tháng thơ bé cho đến khi trưởng thành, mang đến cho hắn sự bình yên ấm áp mà hắn đã đánh mất bao năm nay.

Thế nên, một kẻ tàn nhẫn ác độc, tâm tư thâm trầm và cuồng vọng như Lương Cửu Khê lại dành toàn bộ sự bao dung và dịu dàng độc nhất của mình cho nàng.

Người đời gọi hắn là bạo quân cuồng điên, c hém g iết không ghê tay, gieo biết bao nỗi sợ hãi bất an cho toàn bộ thiên hạ. Thế nhưng, người ta lại quên mất, cuộc đời của hắn, vận mệnh của hắn, đã từng bị tước đoạt và cướp lấy như thế nào. Hắn trở về, chỉ lấy lại những gì vốn dĩ là của hắn. Và hắn đứng ở nơi cao này, chinh phục giang sơn của hắn, bảo vệ người mà hắn yêu thương.

Thế nên, Lương Cửu Khê hắn không sai, thiên mệnh của hắn không sai, Ngôn Tiếu Tiếu của hắn lại càng không sai.

Thứ hắn muốn có, hắn nhất định có được, người hắn muốn giữ, hắn nhất định giữ được.

Mà Ngôn Tiếu Tiếu lại là tất cả những gì hắn khao khát và mong ước. Bởi vì, chỉ có nàng mới có thể xoa dịu phần tàn bạo hoang dại và đầy điên cuồng khát máu của hắn. Cũng chỉ có nàng mới khiến hắn thêm lưu luyến thế gian này.

“Mặc cho vận đổi sao dời

Tình này sẽ mãi chẳng đổi thay.” **

____

* Trích bản dịch lời bài hát Thiên vị pháo hoa nhân gian do Hồ Hạ - Trương Tử Ninh thể hiện, Ost Trường Tương Tư

** Trích bản dịch lời bài hát Hồng nhan xưa do Lưu Đào thể hiện, Ost Lang Gia Bảng

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bom - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN