logo
REVIEW>> SAU KHI TRỌNG SINH TA VÀ NGHĨA HUYNH HE
sau-khi-trong-sinh-ta-va-nghia-huynh-he
Tìm truyện
Donate

SAU KHI TRỌNG SINH TA VÀ NGHĨA HUYNH HE

Độ dài: 146

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1133

Sống hai đời, Lý Diệp nhớ mãi ngày mưa năm ấy, nàng bụng mang dạ chửa, bị bà mụ cưỡng ép phải phá thai vì nghe lời thiên sư nói rằng con nàng chính là tai tinh. Tỉnh lại, nàng vẫn còn nhớ như in đôi mắt lạnh lùng, hờ hững của phu quân Triệu Nam Tự, cả sự hả hê của Ôn Nhược Nhuỵ, bình thê của hắn. Hoá ra sự yêu thương, chiều chuộng trước kia chỉ là mây khói.

Khi tỉnh dậy, những ký ức trước kia như một hồi ác mộng, Lý Diệp tự thề, nàng nhất định phải thoát khỏi cuộc hôn nhân đau khổ này, sống một cuộc đời hạnh phúc, dù cho không thành thân cũng không sao. Đời này, nàng chỉ sống vì mình, vì người yêu thương mình.

Lý Diệp sinh ra đã mắt ngọc mày ngài, thông minh tài giỏi, yểu điệu thục nữ, được huynh trưởng cưng chiều nâng trong lòng bàn tay, là một cô nương lương thiện tốt bụng. Nhưng không may, huynh trưởng của nàng bị bệnh mà qua đời từ sớm, trong nhà chẳng còn ai. Khi gả đi theo hôn sự định ra từ sớm, nàng chỉ có một thân một mình, không nơi nương tựa.

May mắn cho nàng, khi nàng trở về, huynh trưởng vẫn còn mạnh khoẻ, hôn sự vẫn chưa tiến hành. Điều đầu tiên nàng làm chính là cứu huynh trưởng khỏi cơn bạo bệnh. Từ đây, dưới mái nhà họ Lý, hai huynh muội vẫn yêu thương nương tựa lẫn nhau.

Thượng Thần hai mươi tuổi đã đi trên con đường làm quan, tuổi còn trẻ đã làm thiếu khanh của Đại Lý Tự. Chàng chấp chưởng hình ngục, điều tra án, tâm tư kín đáo, thủ đoạn quyết đoán. Mọi người đều nói chàng lạnh lùng ít lời, không một ai lọt vào tầm mắt của chàng. Nhưng chỉ mình chàng biết, trong lòng mình có một cô nương nhỏ, khi khóc lên phải có hai xâu hồ lô mới dỗ được.

Kiếp trước, mặc dù Thượng Thần là nghĩa huynh của mình, Lý Diệp vẫn khá xa cách với chàng vì trông chàng rất lạnh lùng. Nhưng sau khi kết hôn, chàng lại là ấm áp duy nhất trong cuộc đời tăm tối của nàng. Sau khi ca ca qua đời, chàng vẫn luôn quan tâm cho nàng. Lúc nàng đã gả vào Triệu phủ, chẳng sợ Lý phủ không còn tồn tại, hàng năm vào lễ thanh minh, chàng vẫn thăm viếng mộ của phụ mẫu và ca ca của nàng. Vào trung thu hay năm mới sẽ gửi quà tới Triệu phủ dưới danh nghĩa ca ca của nàng. Cuộc sống của nàng có được mấy ngày tốt đẹp ở Triệu phủ cũng nhờ một phần vào chàng.

Đời này, nàng sẽ đối xử với chàng thật tốt. Biết chàng phải điều tra án, nàng cũng cố gắng góp một phần sức lực, giúp chàng không ít. Từ đây, hai người cũng mở lòng với nhau hơn. Nhưng hôn ước vẫn còn treo trên đầu, Thượng Thần nghĩ, người trong lòng chỉ có thể vĩnh viễn để ở trong lòng, sau khi nàng thành hôn, chàng sẽ chúc phúc cho nàng, trong đêm khuya tĩnh lặng sẽ một mình tưởng niệm tiểu cô nương của mình, lặng lẽ bảo vệ cô nương của mình cả đời.

Nhưng khi biết nàng muốn từ hôn, niềm hi vọng lại nhen nhóm trong lòng chàng. Tình yêu chôn giấu tận sâu dưới đáy lòng không cần phải đè nén nữa, chàng sẽ giúp nàng từ hôn, cũng tận dụng tất cả cơ hội để rước nàng vào cửa.

Còn Lý Diệp, từ sau khi Thượng Thần cứu nàng khỏi hái hoa tặc, sự nhung nhớ trong lòng nàng về chàng lại càng trở nên nồng đậm, nàng không ngừng nhớ tới sự ấm áp và an toàn trong lồng ngực của chàng. Chàng sẽ dỗ dành nàng, sẽ bóc cam cho nàng ăn, sẽ lột cua cho nàng, mua kẹo hồ lô cho nàng, sẽ bảo vệ nàng, sẽ dung túng nàng.

Khi nhận được thư giải hôn, người đầu tiên Lý Diệp muốn chia sẻ chính là Thượng Thần. Chỉ vì điều này mà Thượng thiếu khanh đại nhân trắng đêm không ngủ, ngay sáng hôm sau chuẩn bị sính lễ tới trước cửa Lý phủ, tranh đấu với các công tử thế gia muốn cầu hôn nàng.

“Từ lần đầu gặp mặt năm mười ba tuổi, đến nay đã mười hai năm, cho dù là từ bảy năm trước thường xuyên gặp mặt, hay là sau năm năm nhậm chức ở Tô Châu, xuân hạ thu đông, bình minh hoàng hôn, nỗi nhớ nhung, vướng bận, ái mộ trong lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng.”

Lý Diệp ghé cả người vào trong áo choàng của Thượng Thần, đan tay vào nhau, nàng nói: “Được, cất kỹ, nắm chắc, vĩnh viễn đều ở bên nhau.”

Qua hai kiếp người, cuối cùng hai con người có tình cũng đến được với nhau. Tuy nhiên, đều có những điều đáng tiếc. Kiếp trước đáng tiếc cho Lý Diệp, chỉ vì không có chỗ nương tựa mà phải nhắm mắt đưa chân đi theo mối hôn sự định sẵn mà không hề có tình cảm, để rồi bỏ lỡ một người, bỏ lỡ một đời. Đáng tiếc cho Thượng Thần, yêu nhưng lại giấu kín nơi tận đáy lòng không dám nói ra, để vuột mất tiểu cô nương mà mình yêu nhất, rồi sống cô độc cả quãng đời còn lại.

Nếu kiếp trước, Lý Diệp sống chậm lại một chút, dùng trái tim để cảm nhận một chút, có thể nàng đã nhận ra Triệu Nam Tự chỉ là một tên tự phụ, hèn kém dưới vỏ bọc công tử hào hoa phong nhã. Cũng có thể nhận ra được trái tim chân thành của Thượng Thần trước bề ngoài cương trực, lạnh lùng. Nếu như kiếp trước Thượng Thần không giấu giếm tình cảm của mình mà quyết tâm giành lấy tình yêu thì có thể hai người đã không phải trải qua một cuộc đời đau đớn như vậy.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cẩm Chướng

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN