logo
REVIEW>> SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RÒNG
sau-khi-toi-cuop-di-nam-phu-nu-chinh-khoc-rong
Tìm truyện
Donate

SAU KHI TÔI CƯỚP ĐI NAM PHỤ, NỮ CHÍNH KHÓC RÒNG

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 174

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 4538

Chuyện xưa chầm chậm rẽ sóng, mở ra câu chuyện cổ tích không có cái kết hạnh phúc mãi về sau…

Dưới đáy biển sâu, có chàng hoàng tử người cá sinh ra đã mang chiếc đuôi xấu xí, chàng từ nhỏ đã không thể bơi lội và vì vậy cũng không cách nào tự mình khám phá thế giới trên mặt biển. Chiếc đuôi vàng tỏa sáng óng ánh là niềm kiêu hãnh của tộc người cá, hoàng tử nhỏ mang thân phận cao quý nhưng lại bị người thân ghẻ lạnh vì chiếc đuôi không nguyên vẹn, thậm chí đến cả bọn thuồng luồng, bạch tuộc cũng chê cười chàng.

Chàng hoàng tử nhỏ cứ mãi sống trong một góc tối tăm, không có bất cứ hy vọng nào với đại dương rộng lớn. Mãi đến ngày, một cô gái xinh xắn chạy đến trước mặt chàng, cho chàng thấy tương lai rạng rỡ nhất trong mắt cô, khiến chàng hoàng tử cô độc đó nhận ra bầu trời cao xa thực sự dành cho mình.

Nhưng khi hoàng tử đã tin tưởng trao đi trái tim mình, điều chàng vẫn hằng tránh né đã xảy ra. Cô gái loài người kia là công chúa của một vương triều phồn thịnh, được vua cha mẫu hậu sủng ái hết mực, được bao vương tử hào hoa bao quanh. Chàng hoàng tử chỉ dám tuyệt vọng quay lại cống ngầm nhơ nhuốc, một mình ôm nỗi tương tư mãi đến khi chàng tan thành bọt sóng…

Choàng tỉnh khỏi giấc mộng không vui, Lục Hoặc thở phào nhẹ nhõm, thật may công chúa của anh sẽ mãi ở lại không rời, Kiều Tịch vẫn nằm cạnh anh say giấc nồng.

Câu chuyện của họ chẳng phải cổ tích, ít nhất đối với Lục Hoặc là như vậy, nhưng gặp được Kiều Tịch đối với anh mà nói, là kỳ tích. Anh chẳng phải chàng hoàng tử người cá kia mà chỉ là một người đàn ông tầm thường có đôi chân khiếm khuyết, thế mà lại tình cờ được ánh trăng tìm thấy, được ánh trăng gột rửa. Anh cũng không yếu đuối như hoàng tử nọ, anh tin vào trái tim lương thiện và tình yêu của Kiều Tịch, tin cô gái ấy sẽ không rời khỏi mình.

Vì để níu lấy anh trăng, Lục Hoặc thậm chí chấp nhận đôi chân mình cả đời không lành lại được.

***

Sau khi xuyên tới thế giới truyện hệ thống não tàn buff nữ chính, Kiều Tịch thực sự khóc không ra nước mắt. Vừa tới, cô đã đối mặt với nguy cơ mất mạng. Năng lượng vàng chỉ đủ duy trì sự sống trong vòng vài tiếng nữa. Kiều Tịch sau khi xuyên vào cũng có hệ thống của riêng mình, nó nói cho cô biết trên người cháu trai ngồi xe lăn nhà họ Lục có thứ cô cần để tiếp tục sống.

Để kéo dài tuổi thọ của bản thân, quá trình theo đuổi người đàn ông đẹp trai lạnh lùng của Kiều Tịch chính thức bắt đầu.

Càng theo đuổi, Kiều Tịch lại càng xót xa. Người đàn ông này thực sự quá đáng thương!

Khuôn mặt anh đẹp đến mức khiến người ta không thốt nên lời, nhưng đôi mắt lại trầm mặc cô đơn đến lạ. Đôi chân anh thẳng tắp thon dài, nhưng chỉ có thể ngồi trên xe lăn để người khác mang đi. Anh rõ ràng là cháu trai lớn nhà họ Lục lẫy lừng, vậy mà chỉ có thể ở trong một căn phòng nhỏ sau vườn, đến đồ ăn hằng ngày cũng bị người hầu cắt xén. Anh rõ ràng là thiên tài học đâu nhớ đó, vậy mà chỉ có thể từ chối nhập học đại học bởi đôi chân khiếm khuyết.

Dường như cuộc đời chưa bao giờ công bằng với Lục Hoặc. Dường như… anh cũng không muốn tranh giành với trời cao thêm nữa. Lục Hoặc sẽ không phản kháng, không đòi hỏi, không mong cầu bất kì điều gì trên thế gian. Mà nói đúng hơn, anh không dám.

Như chú voi con trong rạp xiếc bị giam cầm quá lâu, khi được tự do vẫn không dám chạy ra khỏi bức tường vây hãm nó.

Chẳng trách trong tiểu thuyết ban đầu, Lục Hoặc lại trở thành nhân vật phản diện. Một đứa bé có thân thể không vẹn nguyên lại phải sống trong thế giới như tối tăm đầy cạm bẫy. Một đứa bé ngây thơ sạch sẽ nhường ấy lại bị thứ gọi là “hào môn” nuốt chửng không để lại đường lui. Đứa trẻ đó làm sao có thể tiếp tục thiện lương đây?

Nhờ làm nhiệm vụ của hệ thống, Kiều Tịch mới biết được quá khứ không muốn nhắc lại của Lục Hoặc.

Từ lúc cô mới biết Lục Hoặc, cô chứng kiến rất nhiều lần anh bị bắt nạt, những lần anh phải chịu nhiều oan ức, nhưng cho dù tình cảnh có khó khăn đến nhường nào, Lục Hoặc cũng chưa từng sợ hãi, muốn kết liễu cuộc sống mình hay oán giận trời cao.

Lục Hoặc khi còn nhỏ bị người ta đánh mắng cũng sẽ không kêu đau một tiếng.

Anh kiên cường hơn bất cứ ai.

Anh giống như một cây tùng bên vách núi cheo leo, luôn kiên cường mạnh mẽ vươn mình lên cao.

Kiều Tịch chậm chậm rung động trước anh, yêu thích trái tim dũng cảm của anh, cuối cùng là chìm vào tình yêu với Lục Hoặc.

Qua những nhiệm vụ quay ngược thời gian, Kiều Tịch nhìn thấy dáng vẻ khi Lục Hoặc ba tuổi, mười ba tuổi, thậm chí là ba mươi tuổi. Cô nhìn thấy hết thảy khổ đau anh phải chịu lại chẳng thể làm gì để xoa dịu vết thương cho anh. Dù Kiều Tịch hiện diện trong mọi cột mốc quan trọng trong đời Lục Hoặc, nhưng hệ thống sẽ xoá hoàn toàn kí ức của anh.

Mỗi lần Kiều Tịch trở về quá khứ, Lục Hoặc đều động lòng với cô, nhưng anh chưa từng nhớ được dáng vẻ của cô gái trong lòng mình.

Chỉ sau khi quen biết Kiều Tịch ở hiện tại, cô gái ấy mới đi vào trong kí ức của Lục Hoặc. Anh nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, Kiều Tịch mặc váy áo xinh đẹp nhào vào lồng ngực anh, ôm siết bờ vai anh. Từ đó về sau, cô vẫn luôn bám lấy một người tật nguyền không đáng nhắc tới như anh. Mỗi dáng vẻ cô làm nũng, cô nghịch ngợm, cô dịu dàng, hay thậm chí cô tính kế người khác,... trong mắt Lục Hoặc đều tỏa sáng rực rỡ.

Khi còn nhỏ cả thế giới có thể dìm Lục Hoặc xuống, có thể phá huỷ xe lăn của anh, có thể lấy đi tự do và quyền lợi của anh, nhưng bất kì ai cũng không thể động đến Kiều Tịch của anh.

Từ chỗ tự ti đến khi Lục Hoặc tự tin rằng mình có thể đứng bên cạnh Kiều Tịch là một quãng đường vô cùng dài. Chỉ Kiều Tịch nhìn thấy nỗ lực của anh, cũng chỉ mình cô biết anh đã chịu bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu lần run rẩy vấp ngã mới có thể vững vàng đứng trên đôi chân của mình.

Vì vậy, “Sau khi tôi cướp nam phụ, nữ chính khóc ròng” không phải một tác phẩm xuyên sách nhàm chán motif đại trà, cũng không phải một câu chuyện cổ tích màu hồng. Mỹ Nhân Vô Sương thực sự đã thổi vào thể loại truyện này một làn gió mới, tuy không đột phá đặc sắc khiến người ta mê đắm, nhưng đủ ngọt ngào, đủ đắng cay để độc giả hoà mình vào dòng cảm xúc của nhân vật.

Thiết lập thế giới hệ thống của tác phẩm vô cùng rộng mà vẫn có chiều sâu và đủ tính logic. Không có bất cứ tình tiết truyện nào là dư thừa, mọi thứ đều có sắp xếp của chính nó, mọi bí mật ẩn giấu sẽ được lật mở từng bước một. Tuy vậy, điểm khiến reviewer còn tiếc nuối chính là văn phong của tác giả chưa đủ đặc biệt để khiến độc giả đọc một lần là nhớ mãi. Tuy nhiên, đây chỉ là nhận xét chủ quan, vẫn có nhiều độc giả rất thích lối hành văn đơn giản đúng trọng tâm này của Mỹ Nhân Vô Sương, nên bạn đừng ngại mà quyết định nhảy hố nhé!

Cuối cùng thì chàng hoàng tử người cá trong câu chuyện cổ tích vẫn tan thành bọt sóng mãi mãi. Chàng không chờ được công chúa của mình, cũng không biết được tình yêu của nàng sâu đậm nhường nào. Lục Hoặc không như vậy, anh dám dũng cảm đối diện với nỗi sợ của mình, kiên định tin tưởng ánh trăng sẽ mãi chiếu sáng vì anh. Và sự thật chứng minh, Lục Hoặc đã đúng.

Sau đêm tối tăm sẽ luôn là bình minh rực rỡ.

“Lục Thuấn nằm trên giường, cậu muốn nghe câu chuyện hoàng tử người cá.

“Cô gái xấu xa lừa hoàng tử người cá, cậu ấy thật tội nghiệp.” Lục Thuấn tò mò hỏi ba: “Ba ơi, cuối cùng hoàng tử người cá và cô gái xấu xa kia như thế nào?”

Lúc này, Kiều Tịch tắm xong bước ra, trên người cô mặc váy ngủ màu xanh khói, dưới ánh đèn, làn da trắng ngần của cô như phát sáng, ửng hồng, xinh đẹp tươi mọng làm người ta muốn cắn một cái.

Lục Hoặc nhìn cô, cười nói: “Hoàng tử người cá thích cô gái xấu xa kia.”

“Hả?” Lục Thuấn rõ ràng rất ngạc nhiên: "Sau đó thì sao ạ?”

“Hoàng tử người cá và cô gái xấu xa ở bên nhau, cậu ấy cưng chiều cô gái xấu xa, cô gái muốn trân châu, cậu ấy mỗi ngày đều khóc ra rất nhiều trân châu tặng cho cô ấy.”

Tiểu Lục Thuấn hỏi tiếp: “Cuối cùng hoàng tử người cá thế nào rồi ạ?”

Lục Hoặc cong môi: "Cuối cùng, hoàng tử người cá và cô gái xấu xa sinh ra một em bé.”

“Ba ơi, còn không?”

Lục Hoặc đưa tay che mắt con trai: "Trẻ con nên đi ngủ rồi.”

Lục Thuấn nhớ đến câu chuyện: "Ba ơi, tại sao hoàng tử người cá lại thích cô gái xấu xa kia?”

“Vì chỉ có cô ấy từng giúp đỡ cậu ấy, chỉ có cô ấy đối xử tốt với cậu, không ghét bỏ đôi chân cậu không thể đi được, không ghét bỏ cậu khác người bình thường.”

Từ lần gặp mặt đầu tiên, anh đã thích cô.

Trong cuộc sống tăm tối vô tận, chỉ có cô mang đến ánh sáng cho anh.

Lục Thuấn ngáp, non nớt hỏi: “Ba ơi, ba cũng thích cô gái xấu xa này sao?”

Lục Hoặc ngẩng đầu, anh nhìn Kiều Tịch đang đi đến trước mặt mình: "Ừ, ba yêu cô ấy.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Bắt được một cá bé vàng

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN