Tác giả:
Tam Thiên Phong Tuyết
Reviewer:
AI_Thủy Tiên
Designer:
AI_Nha Thanh
Độ dài: 106
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 2005
Giới thiệu:
Ai cũng biết rằng, Từ Thanh Đào có ánh trăng sáng.
Cô vì người nọ mà từ bỏ việc nhảy múa.
Vì người nọ mà thi vào khoa Tin tức.
Cực khổ theo đuổi bốn năm, yêu nhau một năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, lòng Từ Thanh Đào tràn đầy hy vọng, cô đợi chờ ánh trăng sáng cầu hôn cô.
Nhưng rồi, cô chỉ đợi được một thông báo, rằng, ánh trăng sáng sẽ đính hôn với chị cô.
Cô cứ ngỡ người ta lạnh lùng cao quý, thì ra, chỉ là vì anh ta chưa gặp được nữ chính thật sự mà thôi.
Hoá ra ánh trăng sáng cũng sẽ có ánh mắt thâm tình đến nhường ấy, cũng sẽ cưng chiều chị gái như châu báu.
Từ Thanh Đào nhớ, hôm đi lãnh giấy chứng nhận cùng ánh trăng sáng cũng là ngày chị cô được chẩn đoán mắc bệnh nan y, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt:
“Thanh Đào, chị của em đã mất đôi chân vì em, cô ấy không thể mất luôn cả anh.”
“Cô ấy chỉ còn sống được ba tháng nữa, anh sẽ ở cạnh bên và chăm sóc cô ấy, nhưng anh sẽ cưới em.”
Ngày ấy, cô đứng đợi nơi cổng Cục dân chính, còn ánh trăng sáng lại ở bệnh viện, ở bên chị của cô.
Ngày cô bị anh ta cho leo cây cũng là ngày mà họ chuẩn bị lãnh giấy chứng nhận.
…
Vào cái ngày hẹn lãnh giấy chứng nhận và cô bị cho leo cây ấy, chiều đến, cô nhận được nhiệm vụ tăng ca đột xuất.
Phỏng vấn Trần Thời Dữ, nhân vật mới nổi của giới tài chính.
Chẳng có ai xui xẻo như Từ Thanh Đào cả.
Tinh thần của bạn học cũ trông có vẻ phấn chấn lắm, rồi cũng phỏng vấn đến vấn đề cuối cùng.
Từ Thanh Đào ngây ra, nghĩ đến sự “tâm đầu ý hợp” của tên đàn ông tồi tệ kia và chị gái mình, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã mở lời rằng:
“Anh còn độc thân không?”
Trần Thời Dữ nhướn mày trước mười mấy ống kính đèn flash.
Anh thong thả ung dung, còn ngân dài giọng mà nói:
“Tôi biết mà…”
“Em vẫn chẳng thể từ bỏ ý đồ xấu xa với tôi.”
—— Hôm biết tin Từ Thanh Đào đi lãnh giấy chứng nhận, Trần Thời Dữ ngồi thừ người ra trong quán bar cả một đêm.
***
Như khúc khải hoàn ca hào hùng, như điệu nhạc làm sống dậy thuỷ triều xa, như ánh lửa bập bùng bên bệ cửa sổ.
Mỗi lúc nhớ đến những tháng ngày cắp sách đến trường, ta như nhớ về một thời huy hoàng đã qua. Mùa hạ năm ấy, căn phòng học ấm áp vương đầy vệt nắng ấy, có lẽ, ta sẽ chẳng thể nào trở về được nữa.
Người ta thường hay dùng những mỹ từ như “con cưng của trời” để hình dung về một đứa trẻ trông như đã có tất cả kể từ khi sinh ra. Thật vậy, Trần Thời Dữ cũng được xem là một “con cưng của trời”. Anh sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có bậc nhất đất Vân Kinh. Chẳng giống như mấy bộ phim tranh đấu chốn hào môn người ta thường hay xem, anh khôn lớn dưới vòng tay yêu thương vô bờ bến của bố mẹ.
Cũng như bao cậu trai tuổi ấy, Trần Thời Dữ cũng vậy, anh mạnh miệng mà yếu lòng. Đem lòng cảm mến cô bạn Từ Thanh Đào cùng lớp, tuy vậy, chút thích thích nhỏ nhoi ấy đã bị anh giấu đi thật kín đáo. Không dám nói ra thì cũng đành, còn đằng này anh lại ra sức chọc ghẹo Từ Thanh Đào, chắc thiếu niên ấy chỉ đang muốn thể hiện sự tồn tại của mình trước mặt cô gái mình thích mà thôi. Chỉ là, anh lại “lỡ tay” đùa dai quá trớn, trêu đến nỗi khiến cho thiếu nữ bừng bừng lửa giận, chẳng thèm đếm xỉa gì đến anh.
Anh từng nghĩ, có lẽ mình sẽ viết tên cô như viết ra ước mơ của mình trong chiếc máy bay giấy gấp vội, sau đó phi chiếc máy bay ấy lên bầu trời cao cao kia. Anh từng nghĩ, có lẽ mình sẽ hỏi cô một câu, tôi có thể làm bạn trai của cậu không vào cái hôm mà họ tốt nghiệp. Anh từng nghĩ về những điều ấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng có đôi lúc, hiện thực lại chẳng đẹp như những gì anh từng nghĩ. Vì mùa hạ năm ấy, anh chẳng kịp nói ra những lời nói anh hằng mong mỏi được tỏ bày.
Mà, một lần chưa kịp nói ra là một lần xa cách bao năm dài.
Lớp mười một năm ấy, anh lên chiếc máy bay bay về phương xa, lòng thì ôm hoài “ánh trăng sáng” treo nơi xa xăm. Còn mỗi Từ Thanh Đào ở lại nơi đây cùng vết thương lòng chẳng thể xoá nhoà.
Rất nhiều năm về sau, khi nhớ lại những tháng ngày ấy, Từ Thanh Đào cảm thấy bao ngày hạ không có anh như dài đằng đẵng, tiếng ve kêu tịch mịch khôn cùng.
“… Nếu xem anh ấy là mùa hạ thì sao, nhưng mùa hạ quá ngắn ngủi, đối với tôi mà nói, anh ấy là vĩnh hằng…”
…
Trái ngược với anh, trái ngược với một Trần Thời Dữ hoàn mỹ đến nhường ấy, trái ngược với một Trần Thời Dữ “vĩnh hằng” trong cô, Từ Thanh Đào của ngày ấy chẳng có gì trong tay cả, cô không còn một gia đình hoàn chỉnh, đến sống cũng phải sống nhờ sống gửi ở nhà người ta.
Cô cũng từng được yêu thương như bao người đấy thôi, tuy sinh ra đã chẳng thể có được tình yêu thương từ bố, nhưng cô vẫn còn có mẹ, vẫn được mẹ yêu thương, mẹ thương cô nhiều vô cùng. Nhưng những tháng ngày hạnh phúc thường chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt thoáng qua mà thôi, khi người duy nhất thương yêu cô giã từ cuộc đời này, cô chẳng còn được sống dưới ánh mặt trời nữa.
Kể từ ngày ấy, cuộc sống của cô trở nên tối tăm vô cùng, tấm thân cô tựa như một con chuột, cô chỉ có có thể chui rúc trong mấy cái xó xỉnh be bé, mặc cho người ta giày xéo.
Có thể nói rằng, ngày ấy, thứ duy nhất mà cô có chỉ là một năng khiếu nhảy múa mạnh mẽ đến khó tin – cũng là thứ trao cho cô hy vọng, là thứ duy nhất có thể kéo cô ra khỏi cuộc sống mịt mù này.
Mùa hạ ấy qua đi, thu đến, đông về. Một năm, rồi lại một năm, chỉ vỏn vẹn có bao nhiêu năm đâu, nhưng ngỡ như đã đi qua một đời.
Để rồi, khi gặp lại nhau một lần nữa, họ chẳng còn là cô thiếu nữ hay cậu thiếu niên năm xưa nữa. Anh trở thành người nắm giữ quyền lực của Hằng Gia, là nhân vật “hô mưa gọi gió” trên cái đất Vân Kinh tấp nập này. Mà cô, cô chẳng thể thực hiện giấc mơ năm ấy một lần nào nữa, cô phong kín giấc mơ ấy trong chiếc lồng kính hoa lệ, trở thành một phóng viên tài chính, trở thành một người bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Ngỡ rằng, giữa họ đã chẳng còn chút vấn vương gì.
Nhưng hoá ra, kết thúc lại mở ra một khởi đầu mới, gặp lại nhau sau bao tháng ngày xa cách, tình cảm đang hằng chôn giấu cũng đã đến lúc kiếm tìm chốn về…
“Tình cảm không hề mất đi, nó chỉ đang say giấc dưới đáy biển sâu, đợi anh mang cơn bão đến.”
…
Khi thấy tên truyện và đọc lướt qua giới thiệu, mình thấy đây là một bộ truyện có motif khá giống với một bộ truyện mình từng đọc trước đó. Số chương khiến mình khá là dè chừng. Dè chừng thì dè chừng, nhưng mình vẫn đọc, bây giờ thì mình còn review về nó.
“Sau khi tôi bị mối tình đầu từ hôn” có motif không quá xa lạ nhưng lại dẫn mình đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Lắm khi đang hạnh phúc vui vẻ thì lại xúc động. Trần Thời Dữ ngoài mặt thì là một anh tổng tài “hô mưa gọi gió” còn bên trong thì cà lơ phất phơ, “trẻ trâu” chẳng chịu nổi.
Còn “cô giáo Tiểu Đào” thì có tâm hồn khá phong phú. Rất nhiều lúc đôi bạn trẻ này mang đến tiếng cười khiến người đọc cười mãi không ngớt, nhưng cũng có những khi phải “rớt nước mắt” trước tình cảm sâu sắc mà họ dành cho nhau.
Nếu bạn thích một bộ truyện có nhiều điểm gây cười nhưng vẫn có những khi sâu lắng, một bộ truyện vả mặt “tra nam tiện nữ”, gương vỡ không lành phiên bản không có nhiều “vụn thuỷ tinh”, mình tin rằng bạn sẽ thấy thích bộ truyện đáng yêu này.
…
“Thời gian như vội vã quay về cảng biển ấy, mùa hè năm ấy, thiếu niên năm ấy, anh chạy khắp cả Bình Hải, chỉ vì mua một trận pháo hoa rực rỡ cho điệu múa của cô.
Anh nói anh đến xem cô múa.
Vé vào cổng anh mua đã phủ đầy bụi ở nơi sâu thẳm trong quyển sách.
Anh viết, trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm.
Nhưng anh lại nói, anh không cần ngẩng đầu mới thấy mặt trăng của anh.
Chính là cô.
… Vậy nên, em không cần cảm thấy sợ hãi, không cần thấy tự ti.
Vì trong mối tình này, anh cũng chưa từng chiếm được ưu thế.
Dẫu đã từng thấy bộ dạng chật vật nhất của cô.
Nhưng vẫn lao đầu vào lửa để yêu cô.”
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhóm con gái bất hiếu
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved