logo
REVIEW>> SAU KHI THI ĐỖ CÔNG CHỨC, THIÊN KIM THẬT TRỞ NÊN SIÊU HOT
sau-khi-thi-do-cong-chuc-thien-kim-that-tro-nen-sieu-hot
Tìm truyện
Donate

SAU KHI THI ĐỖ CÔNG CHỨC, THIÊN KIM THẬT TRỞ NÊN SIÊU HOT

Tác giả:

Tang Vi

Độ dài: 146

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 269

Giới thiệu:

Tô Điềm xuyên thành thiên kim thật bị bố mẹ ruột ghét bỏ, bị thiên kim giả chèn ép khắp nơi, kết cục thê lương bi thảm trong sảng văn.

Hệ thống: [Mặc dù bây giờ bạn bị cả cõi mạng bôi đen nhưng không sao đâu. Chỉ cần đi theo kịch bản mà tôi nói, bạn sẽ có thể thay đổi vận mệnh, đi đến đỉnh cao cuộc đời.]

Tô Điềm gãi đầu: “Nhưng mà ta không có sở trường.”

[Không sao, cứ nghe tôi! Bước đầu tiên, trổ hết tài năng trong số ngàn vạn người, mở rộng sự nghiệp!]

Tô Điềm hơi trầm tư, rồi gật đầu.

Sau đó nhấn vào trang web thi công chức chính thức của cả nước, đăng ký thành công.

Hệ thống: ???

— Ý tôi là bảo bạn đi tham gia chương trình tuyển chọn mà!

Hệ thống kiềm chế: [Bước thứ hai, làm người khác yêu thích, để bố mẹ ruột của bạn cảm thấy bạn là con gái tốt của họ!]

Tô Điềm nói không thành vấn đề, ngày ngày đi g iết thời gian trong thư viện.

Hệ thống cho rằng cô đã thông suốt rồi, chờ đến khi cô và bố mẹ ruột chạm mặt nhau, trong lòng lại rơi ra — bình luận và phân tích được ghi chép đầy lít nha lít nhít.

Hệ thống: ???

— Ý tôi là bảo cô học cách nịnh bợ mà!

Hệ thống sụp đổ: [Bước thứ ba! Thiên kim giả tham gia tiệc gia đình, xin bạn hãy làm hạc giữa bầy gà, tự mình xinh đẹp!]

Tô Điềm một lần nữa gật đầu, vùi mình vào phòng để quần áo.

Hệ thống đang vui mừng muốn khóc, Tô Điềm lại mặc một chiếc áo lông dày giống như áo bành tô quân đội chắp tay đi ra, vẫy tay tạm biệt các nhân vật nổi tiếng đang ganh đua sắc đẹp trong phòng tiệc: “Bận việc, đi thăm hỏi cộng đồng đây, mọi người cứ từ từ ăn, đừng khách sáo.”

Hệ thống: ???

Tôi tìm được người gì thế này??

Mãi đến sau này, Tô Điềm vì một lần lộ diện trong chương trình trực tiếp giúp đỡ nhà nông mà trở nên nổi tiếng, vẻ đẹp mộc mạc không son phấn, nghiêm túc lộ ra vẻ thông thái, nói có sách mách có chứng học sâu biết rộng, phong cách văn hóa khiến cho người ta mê muội.

Vô số cư dân mạng sôi nổi bày tỏ: Quả nhiên là cô gái xinh đẹp nhất ưu tú nhất đã được nộp lên cho quốc gia rồi!! Hu hu hu!

Tô Điềm nổi tiếng trong một đêm, bố mẹ ruột ngày ngày nói Tô Điềm ưu tú biết bao nhiêu, thiên kim giả thành người vô hình.

Hệ thống trợn tròn mắt.

Lúc này nó mới biết, ký chủ không có sở trường gì mà nó tiện tay nhặt được, con mẹ nó chính là Trạng Nguyên năm đó nổi tiếng cả nước… Chiến thần tham gia các cuộc thi đố vui có thể trụ lại được từ đầu năm đến cuối năm!

***

“Chúng ta cùng nhau theo đuổi ước mơ trong tim

Chúng ta thử đặt mặt trời trong lòng bàn tay

Chúng ta cười rằng năm tháng luôn đổi thay

Cũng vẫn kiên định trở thành tia sáng của nhau.

Chẳng nhớ được đã vượt qua bao nhiêu sóng gió

Em là mái chèo của anh, anh là đôi cánh của em

Chúng ta nhớ rõ dáng vẻ ngây ngô của đối phương

Với gương mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Là hạt sương bên cửa sổ không bị ánh sáng làm tan chảy.” *

Cách đây rất xa, nơi miền núi xa xôi lạc hậu có cô bé Tô Điềm sống cùng ông ngoại. Cuộc sống thôn quê nghèo nàn rách nát lại ươm mầm cho trái tim thiện lương ấm áp sáng ngời. Cô bé ngày ngày đi theo ông ngoại lên nương xuống rẫy, trồng hoa màu, cây cỏ. Lắng nghe từng lời ông chỉ dạy về thế giới rực rỡ muôn sắc. Đặc biệt, bé cũng như ông, đều có niềm yêu thích say mê với văn hóa, cổ vật… thời xưa.

Tưởng chừng rằng những năm tháng ấy sẽ bình yên trôi qua như thế. Nhưng rồi, ông ngoại không chống đỡ được với thời gian, cũng rời xa bé mãi mãi. Tô Điềm, mất đi ông ngoại, mất đi cả tình yêu với cuộc đời này. Và trong những khoảnh khắc đau thương khổ sở ấy, có một người đã đưa tay ra nắm lấy Tô Điềm, cho cô niềm tin cùng hy vọng về tương lai sau này.

Anh tựa như ánh sáng mặt trời rực rỡ trên cao, cho Tô Điềm điểm tựa để không ngừng hướng đến. Anh dẫn Tô Điềm chạy qua bóng tối, vượt mọi chông gai, nỗ lực tỏa sáng theo cách của riêng mình. Anh, dường như trở thành một loại tín ngưỡng, khắc sâu trong lòng Tô Điềm, đặc biệt thành kính và biết ơn.

Thế nhưng, khi Tô Điềm sắp đuổi kịp bước chân anh, cũng là lúc định mệnh lấy hết tất cả hy vọng của cô và gieo xuống muôn ngàn tuyệt vọng. Tô Điềm gặp nạn, rời bỏ thực tại và xuyên đến một cuốn sách.

Trong sách, nguyên chủ Tô Điềm là thiên kim thật bị thất lạc bên ngoài, chịu rất nhiều uất ức khổ sở. Khi được bố mẹ ruột nhận về, lại không được yêu thương quan tâm như con gái giả Tô Y Lâm. Bố mẹ xa cách, thờ ơ với nguyên chủ, xem cô như là người thừa. Rõ ràng, nguyên chủ không sai, nhưng luôn bị mọi người công kích, trào phúng và nhục nhã. Hóa ra, tình thân cũng chỉ là câu chữ giả dối được người ta viết nên mà thôi.

Vì thế, nguyên chủ đem trái tim mình khép lại, chọn lựa sa chân vào bóng đêm tăm tối, chán ghét toàn bộ thế giới này, muốn hủy hoại tất cả. Cuối cùng, chính nguyên chủ lại phải trả giá rất thê thảm, kết cục đau lòng.

Tô Điềm xuyên đến, nhìn thấu hết thảy mọi thứ, lại chấp nhận buông bỏ mọi thứ. Hà cớ gì cô phải dựa vào tình yêu cùng sự thương hại ban phát của người khác cho số phận của bản thân cơ chứ. Cuộc đời của cô, vận mệnh của cô, sẽ do cô nắm lấy và nỗ lực thay đổi.

Vì thế, Tô Điềm tiếp tục đi con đường hoàn thành ước nguyện của mình trong thực tại, thi đỗ công chức, đến những nơi mà người dân cần, phục vụ Tổ quốc.

Ban đầu, mọi người đều hoài nghi mục đích của Tô Điềm, một cô gái có quá khứ không tốt, từng buông lời chán ghét thế giới, cuộc sống tăm tối lại muốn vì nhân dân mà cống hiến ư? Thật nực cười biết bao? Thế nên, người ta cho rằng Tô Điềm đang cố tẩy trắng bản thân, cố dát vàng lên người, cố làm cho ra vẻ mà thôi. Rồi cô sẽ sớm từ bỏ và trở về với thân phận thiên kim hào môn của mình.

Nhưng mà, Tô Điềm thật sự làm được. Cô chăm chỉ đọc sách, hiểu biết về mọi thứ, cô tìm tòi khám phá những kiến thức mới lạ, không ngừng cố gắng trau dồi bản thân. Dường như, sự kiên định của Tô Điềm, dù ở đâu và nơi nào đều không hề thay đổi.

Thế nên, ở những mảnh đất nghèo nàn xa xôi nơi Tô Điềm đi qua đang dần khoác lên mình chiếc áo mới. Có những cánh đồng rau xanh mướt trải dài, có con sông uốn mình nơi thành cổ rêu xanh, có tiếng cười nói nơi góc phố buôn bán tấp nập, có những mái nhà ấm áp dưới ngọn đèn vàng…

Và trong hành trình dài ấy, luôn có sự xuất hiện của một chàng trai mang tên Kỳ Ý Trí bên cạnh Tô Điềm. Anh là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Kỳ, xuất thân hào môn danh giá, ngoại hình nổi bật, tài năng hơn người. Dường như, ông trời quá ưu ái khi ban tặng cho anh tất cả mọi thứ. Thế nhưng, ẩn sâu lớp hào quang lấp lánh ấy, lại là trái tim cô độc đến vô cùng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Điềm, vẻ đẹp và sự lạnh nhạt của cô đã khiến anh ấn tượng. Anh cũng chưa từng nghĩ rằng, ở thế giới này, sẽ xuất hiện một người ưu tú đến kỳ lạ như Tô Điềm. Ở cô luôn toát ra khí chất của sự thông minh khiêm nhường, rực rỡ đến mức, chính anh cũng không dám nhìn thẳng.

Càng gần bên Tô Điềm, Kỳ Ý Trí càng dần bị cô thu hút và đem lòng yêu thương lúc nào không hay. Có lẽ, ngay ở khoảnh khắc đầu tiên chạm vào đôi mắt sáng ngời trong trẻo như cất dấu muôn ngàn vì sao đêm ấy, trái tim anh đã mơ hồ rung động mất rồi. Thế nhưng, con đường truy đuổi tình yêu này, nào có dễ dàng như vậy, khi mà trong lòng của Tô Điềm dường như luôn tồn tại một bóng hình đã khắc thật sâu và có tác động vô cùng lớn với cô.

Nhân duyên vốn là do ông trời sắp đặt. Định mệnh lại chẳng dễ đổi thay. Dù là thực tại hay thế giới hư ảo này, luôn có một người muốn vượt qua muôn ngàn thử thách để đến bên cạnh Tô Điềm, chở che và bảo vệ cho cô. Người ấy đã đến, vẫn luôn ở đây, chỉ đợi Tô Điềm quay đầu lại nhìn.

“Là anh, chính là anh

Thanh xuân sau này tất cả đều là anh

Đã vẽ nên non xanh nước biếc trong lòng em

Cho em những cơn mưa nặng hạt

Thoát khỏi vũng bùn và tự đánh thức chính mình.

Là anh, chính là anh

Gieo trồng đầy khu rừng lòng can đảm

Xóa đi sự vắng lặng trên chiếc áo choàng

Biến em thành cá bay nhảy ra khỏi biển khơi

Chạm đến điều kỳ diệu.” *

***

“Sau khi thi đỗ công chức, thiên kim thật trở nên siêu hot” như một cuốn sách mới nhưng nội dung lại kể về câu chuyện cũ, đang dần bị thời gian bỏ quên.

Một cô gái nhỏ Tô Điềm xuyên đến thế giới trong sách, dùng chính tri thức và sự nỗ lực của mình để viết lại cái kết cho số phận bi thảm bản thân. Ở Tô Điềm, luôn toát ra sự kiên trì và chấp nhất khiến người khác chỉ có thể ngước nhìn và vô thức bị ảnh hưởng theo. Cô gái ấy từng bước lưu lại dấu chân trên từng mảnh đất đi qua, từng ngọn cỏ cơn gió cũng vương vấn hương vị của cô.

Tô Điềm đem trái tim phong ấn một người, cũng vì người ấy mà không ngừng hoàn thiện bản thân, chỉ mong đuổi kịp bước chân người ấy. Thế nhưng, Tô Điềm không biết rằng, lúc cô biến mất ở thực tại, người ấy cũng quay cuồng trong mớ hỗn độn muốn cứu lấy cô, bảo vệ chở che cho cô dù bất cứ nơi nào và ở đâu.

Vì thế, trong thế giới xa lạ đầy gợn sóng này, dù đánh rơi ký ức nhưng ngay ở giây phút lần đầu gặp gỡ, Kỳ Ý Trí vẫn nghe theo tiếng lòng mách bảo, anh biết rằng mảnh ghép mình chờ đợi bao nhiêu năm nay chính là Tô Điềm, chứ không phải ai khác.

Cảm ơn em đã trở về, trở về bên anh một lần nữa, để câu chuyện tình yêu chúng ta không còn dang dở như kiếp trước.

Văn phong tác giả có phần hơi lan man và dài dòng đôi chút, tổng thể mang theo màu sắc trầm buồn man mác nhưng nhìn chung vẫn có tính sáng tạo và khá hay. Đề cử cho những bạn yêu thích thể loại nỗ lực vươn lên, thay đổi định kiến, tình yêu kiên định, thâm tình.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Là anh do Mộng Nhiên thể hiện.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Xoài (All In Letters)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN