logo
REVIEW>> SAU KHI THÁI TỬ PHI TỪ HÔN, TOÀN HOÀNG CUNG HỐI TIẾC KHÔNG KỊP
sau-khi-thai-t-phi-tu-hon-toan-hoang-cung-hoi-tiec-khong-kip
Tìm truyện
Donate

SAU KHI THÁI TỬ PHI TỪ HÔN, TOÀN HOÀNG CUNG HỐI TIẾC KHÔNG KỊP

Tác giả:

Yến Nhàn

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 170

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 683

Giới thiệu:

#Cảnh báo trước tất cả mọi người đều theo đuổi ngược trả giá đắt#

*

Trâm Anh sinh ra đã là chuẩn Thái Tử Phi được đính hôn với Thái Tử từ trong bụng mẹ.

Từ nhỏ nàng được nuôi trong cung, rất xinh đẹp và ngoan ngoãn, làm thanh mai trúc mã lớn lên cùng Thái Tử. Nàng toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, cho rằng đây là chốn đi về của cuộc đời nàng.

Mãi tới bữa tiệc cập kê của nàng.

Nàng phát hiện trong lòng Thái Tử vẫn luôn cất giấu một nốt chu sa.

Ca ca mà nàng tin cậy hóa ra là thân huynh trưởng của nốt chu sa kia.

Tổ mẫu mà nàng kính trọng và bá phụ làm Thừa tướng đều khuyên nàng nên rộng lượng:

“Dẫu sao phụ thân của đứa nhỏ kia đã hy sinh thân mình vì nước, nàng ấy là đời sau của công thần...”

Đến cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu luôn mồm coi nàng như nữ nhi, cũng chê cười nàng keo kiệt:

“Con là Thái Tử Phi tương lai, nàng ta cùng lắm chỉ là Trắc Phi, sao có thể không biết điều?”

Cho dù hai người đồng thời bị vây trong đám cháy, Đế Hậu để ý Thái Tử, Thái Tử để ý nốt chu sa, huynh trưởng để ý thân muội. Không có ai nhớ rõ trong phòng bị sập còn có một Phó Trâm Anh.

Sống lại lần nữa, cuối cùng Trâm Anh cũng hiểu, những người mà nàng cho rằng thân nhất, tiếp cận mình, chẳng qua là vì mẫu thân để lại cho nàng một gia tài phú khả địch quốc.

Nàng, tính cách mềm yếu, lần đầu tiên phản nghịch, lẻ loi một mình, bóp mu bàn tay run rẩy đưa ra từ hôn trước mặt mọi người.

*

Ban đầu, Thái Tử cho rằng nàng chỉ quậy mấy ngày, sớm muộn gì cũng sẽ trở về nhận sai.

Chờ tới chờ đi, lại chờ đến Đại Tư Mã không ai bì nổi kia, cam nguyện cúi đầu nâng váy lau bùn cho tiểu cô nương.

Giây phút đó Thái Tử ghen ghét muốn đ iên.

Cung điện trống ra một viện, điểm tâm nước canh, thỉnh an thăm hỏi hằng ngày đều không còn, Đế - Hậu bắt đầu không biết theo ai.

Tiếp sau đó là huynh trưởng, Thừa tướng, tiền triều, hậu cung...

[Sàn kịch nhỏ]

Trong quân, Đại Tư Mã uy vọng càng ngày càng tăng vươn tay với mỹ nhân đẹp lóa mắt: “Theo ta đi, ta sẽ cho bọn họ trả cái giá đắt.”

Trâm Anh siết chìa khóa kho trong tay, ngoan ngoãn hành lễ: “Tự ta làm được, không nhọc ngài lo lắng.”

... Vừa lơ đãng, bé thỏ trắng đã trộm mọc răng nanh.

Nam nhân đi ra từ biển máu núi xác, sợ dọa nàng mà dần dần san bằng lệ khí trên mặt, dung túng cười: “Được, tùy nàng.”

Lập ý: Bản thân mình kiên cường mới là thật sự kiên cường.

***

“Trăng khuyết u buồn, màn đêm tĩnh mịch, thủy triều thở than

Lắng nghe âm thanh núi đồi vang vọng, như gần như xa.” *

Ngày mùa đông lạnh giá thê lương, tuyết vương trên mái nhà từng lớp trắng xóa.

La Chỉ điện.

Phó Trâm Anh nằm trên giường bệnh cũ kỹ, thân thể suy nhược, như nhánh hoa tàn úa chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng tùy thời rơi xuống, biến mất vĩnh viễn.

Những năm tháng này, triền miên cay đắng, trải đầy đau thương. Cuộc đời của nàng, đã đến lúc kết thúc rồi. Nhìn lại tất cả, nước mắt lại tuôn rơi. Hóa ra, trong thoáng chốc rực rỡ mà nàng những tưởng rằng mình đã nắm được cả bầu trời, lại là toàn bộ những giả dối, âm mưu, toan tính bủa vây.

Tuyệt vọng như màn đêm lặng lẽ buông xuống, ân hận cùng không cam lòng lại như băng tuyết mùa đông, lạnh lẽo bi ai.

Phải chăng, sự hối hận muộn màng lúc này, không thể vãn hồi. Nếu thật sự có kiếp sau, Phó Trâm Anh nàng nguyện đổi thay tất cả, những kẻ nợ nàng đều phải trả giá gấp bội. Nàng c hết, cũng phải đem hoàng cung chôn vùi bồi táng.

***

Phó Trâm Anh từ khi sinh ra đã được định trước là viên ngọc lưu ly không ai sánh được.

Đáng tiếc, lúc mẫu thân mang thai nàng là khi phụ thân theo đại bá chinh chiến nơi xa, rồi bỏ mạng chốn sa trường, không tìm thấy xác. Cứ thế, mẫu thân nén nỗi đau, chăm lo cho nàng. Thế nhưng, năm ấy, mẫu thân dẫn theo thương đội vượt biển làm buôn bán thì gặp đại nạn. Gió lốc cuốn tung mọi thứ, mang toàn bộ đội thuyền chìm xuống biển sâu thăm thẳm.

Chỉ trong những năm đầu đời, Phó Trâm Anh đã trở thành đứa trẻ không phụ không mẫu, nắm trong tay gia sản khổng lồ mà mẫu thân để lại.

Thế là, Phó Trâm Anh được Dữu hoàng hậu đón vào hoàng cung nuôi dưỡng với thân phận Thái tử phi, người có hôn ước với Thái tử Lý Cảnh Hoán. Từ đây, một âm mưu to lớn được giăng ra, sẽ hủy hoại cuộc đời nàng trong tương lai, mà nàng nào có hay biết.

Phó Trâm Anh và Lý Cảnh Hoán lớn lên bên nhau, nàng đặt tất cả tâm tư vào hắn, luôn nhận định hắn là phu quân tương lai của mình. Thế nên, nàng luôn ngốc nghếch theo đuôi, làm mọi thứ khiến hắn hài lòng vui vẻ. Nàng thiên chân mà cho rằng, là đôi bên lưỡng tình tương duyệt, vĩnh kết đồng tâm, không bao giờ thay đổi.

Thế nên, vào lễ cập kê của Phó Trâm Anh, dù tận mắt chứng kiến Lý Cảnh Hoán và Phó Trang Tuyết thân mật cùng nhau, nàng vẫn nguyện ý tin tưởng vào những lời dối trá hắn nói, nhẫn nhịn sự đau lòng để hoàn thành mọi chuyện. Để rồi, càng lúc sự việc càng đi quá xa, không cách nào kiểm soát.

Ngọc Chúc điện của Phó Trâm Anh cháy lớn. Nàng và Phó Trang Tuyết đều ở trong biển lửa.

Phó Trâm Anh sợ hãi gọi tên Lý Cảnh Hoán, mong hắn đến cứu nàng. Thế nhưng, huynh trưởng hay Thái tử, trong mắt trong tim đều chỉ chứa đựng Phó Trang Tuyết, sợ nàng ta gặp nguy hiểm. Những người nàng yêu thương tin tưởng nhất, bỏ quên nàng giữa ngập tràn ngọn lửa nóng cháy tàn bạo.

Đến lúc được cứu ra, cánh tay phải của Phó Trâm Anh đã bị thiêu đến tàn nhẫn, không thể cứu chữa. Thế nhưng, vì sợ bị bỏ rơi, bị chê xấu xí mà nàng nhất quyết không nghe theo lời thái y, cắt chi. Nàng cứ thế, mỗi ngày chấp nhận thanh dao sáng loáng sắc bén kia, từng nhát cắt đi từng mảnh thịt thối rữa. Đau đớn lặp lại hết ngày này qua ngày khác, đến máu cũng nhuộm đỏ cung điện của nàng mất rồi.

Vụ cháy còn khiến Phó Trâm Anh mắc bệnh nặng, không ngừng ho khan. Dữu hoàng hậu thấy vậy, liền đưa nàng đến La Chỉ điện. Bên ngoài nói là cho nàng yên tĩnh tĩnh dưỡng, bên trong lại giam cầm nàng, mặc nàng sống c hết. Sau đó, bà ta cướp lấy chìa khóa ngọc nàng đeo bên người, thứ có thể đại diện mở ra toàn bộ gia sản Đường gia trăm năm hưng thịnh.

Cuối cùng, Phó Trâm Anh cũng thấu hiểu mọi chuyện rồi. Hóa ra, hết thảy ngay từ khi bắt đầu đã là một sự tính toán, một âm mưu thâm độc, mà nàng chính là quân cờ mặc người bài bố. Nàng không chỉ đem tình yêu, sinh mệnh hủy diệt mà ngay đến cả gia sản thừa kế mẫu thân dành cho nàng, cũng đánh mất.

Có bao nhiêu đau xót và ân hận kia chứ?

Có bao nhiêu khổ sở và tuyệt vọng kia chứ?

Thì ra, bọn họ, từng người từng người trong chốn hoàng cung thâm sâu này, đều che giấu bộ mặt xấu xa kia lừa gạt nàng, giẫm đạp nàng rồi g iết c hết nàng.

Phó Trâm Anh muốn đ iên cuồng cười nhạo bản thân nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

Lần này, nàng trở về, sẽ tự tay phá hủy hết mọi thứ. Những thứ họ khao khát nắm giữ và muốn chiếm lấy, nàng sẽ không do dự mà đập vỡ tất cả, nghiền nát tất cả.

Hoàng cung, Đế Hậu, Thái tử, Phó gia, tổ mẫu, huynh trưởng…

Kiếp này, Phó Trâm Anh đến bồi các ngươi trong ván cờ sinh tử này.

***

Thế nên, sau khi trùng sinh quay trở về lúc 15 tuổi, trước lễ cập kê, Phó Trâm Anh liền tìm cách suy tính về con đường mà nàng bước đi.

Hoàng cung dơ bẩn này, một khắc nàng cũng không muốn ở lại.

Vì thế, Phó Trâm Anh liền lợi dụng sự việc của Lý Cảnh Hoán và Phó Trang Tuyết, kiên định ném vỡ trâm ngọc, chỉ trời thề độc, hủy bỏ hôn sự.

Nàng biết, bản thân mình không phải là một người thông minh mưu lược, từng chuyện với nàng đều là những đêm dài mất ngủ suy tính. Nàng không có ai bên cạnh chở che dựa dẫm, nàng phải trở về nhà của mình, tự lực gánh vác tất cả. Nếu không thành công, chỉ là một cái mạng này mà thôi.

Thế nhưng, Phó Trâm Anh đã không biết. Nàng chưa bao giờ bị bỏ rơi, chưa bao giờ bị lãng quên, càng chưa bao giờ phải đối diện với tất thảy những tai ương ấy một mình. Bởi vì, luôn có một người, dù là kiếp trước hay kiếp này, vẫn luôn tìm cách mang nàng ra khỏi hoàng cung, nâng niu bảo vệ, trân trọng chở che cho nàng cả đời.

Kiếp trước, người ấy vì muốn cứu nàng mà dấy lên binh quyền, bao vây kinh thành, một mảnh gió tanh mưa máu cũng phải đòi được tiểu cô nương của hắn trở về.

Kiếp này, người ấy đứng phía sau nàng, mặc nàng san bằng hoàng cung, đại nghịch bất đạo hay lật đổ triều cương, hắn đều ủng hộ.

Người ấy, là Vệ Du.

Phó Trâm Anh nghĩ rằng, cuộc đời của nàng, sẽ luôn lẻ loi cô độc như thế. Thế nhưng, vào đêm mưa mùa hạ trong ngày lễ cập kê của nàng, là Vệ Du dù đang có bệnh trong người vẫn bên cạnh lắng nghe tất cả những lời nàng nói, không quên chúc mừng khánh sinh của nàng, còn búi tóc cài trâm cho nàng hoàn thành lễ.

Lúc ấy, Phó Trâm Anh dường như muốn khóc nức nở. Bao nhiêu chua xót và khổ sở, bao nhiêu uất ức và đau đớn, vào giây phút này bỗng chốc vỡ òa.

Hóa ra, nàng không chỉ có sự yêu thương của phụ mẫu, nàng còn có Vệ Du, hắn là tiểu cữu cữu của nàng. Mặc kệ ngoài kia giông bão vần vũ như thế nào, chỉ cần có hắn ở bên, nàng liền an tâm và ấm áp. Hắn sẽ giang đôi cánh của mình ra, chở che cho nàng.

Thế nhưng, Phó Trâm Anh biết, bản thân mình không thể nhu nhược mềm yếu thêm nữa, không thể chờ đợi sự bảo vệ từ người khác. Nàng phải học cách trưởng thành, đối diện với mọi thứ. Vì thế, Vệ Du cho nàng niềm tin, cho nàng bao dung, cho nàng ủng hộ, để nàng trở nên mạnh mẽ hơn và có thể kiên định trước những lựa chọn của mình.

Và, Phó Trâm Anh đã làm được.

Nàng có thể tát thẳng tay vào mặt vị Thái tử hèn nhát phản bội, có thể dùng trâm ngọc đâm xuyên ngực của kẻ phản bội phụ thân nàng, cũng có thể hất tung những đạo đức quy củ hà khắc cay nghiệt từng bao vây giam cầm nàng.

Những kẻ gieo rắc sự bất hạnh xuống cuộc đời nàng, đều phải trả giá.

Kiếp trước, lấy của nàng bao nhiêu, kiếp này phải dùng máu và mạng trả lại nàng bấy nhiêu.

Và Vệ Du, khi hắn ra roi thúc ngựa, chạy như bay từ biên cương trở về trong lễ cập kê của Phó Trâm Anh, cũng chính là lúc, hắn quyết định đến đòi lại những thứ năm xưa những kẻ này đã lấy của hắn, không chỉ là Phó Trâm Anh nàng, mà còn là cả thiên hạ này.

Có hắn chống lưng, nàng muốn hủy thiên diệt địa, thay quân đổi chủ, đều được.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Thủy triều do Phó Mộng Đồng thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Trúc - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN