logo
REVIEW>> SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN
sau-khi-r-a-sach-oan-khien
Tìm truyện
Donate

SAU KHI RỬA SẠCH OAN KHIÊN

Tác giả:

Nhất Tùng Âm

Độ dài: 118

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 446

Nhân vật chính: Tương Trọng Kính x Cố Tòng Nhứ (Cố Canh Ba)

Giới thiệu:

Tương Trọng Kính có tướng mạo nổi bật hơn người, vung một kiếm chấn động Cửu Châu.

Một lần trong bí cảnh, hắn vì cứu đám bạch nhãn lang mà lấy thân mạo hiểm phong ấn đại ác long, thế nhưng lại bị vu khống đến nỗi thanh danh mất sạch, tu vi tan hết, bị nhốt trong một cái quan tài ở bí cảnh mặc tự sinh tự diệt.

Sáu mươi năm sau, bí cảnh mở ra thêm lần nữa.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt trời, Tương Trọng Kính kích động đẩy nắp quan tài ra!!

Đám bạch nhãn lang năm đó nay đã trở thành đại lão đang đồng loạt đứng bên ngoài quan tài, nhìn hắn với ánh mắt đau đớn lẫn hối hận.

Tương Trọng Kính: “…”

Quấy rầy, cáo từ.

Nắp quan tài từ từ đậy lại.

Các đại lão: “…”

Tương Trọng Kính không biết là sự việc của sáu mươi năm trước đã sáng tỏ, oan khiên của hắn đã được rửa sạch.

*

Tương Trọng Kính phong ấn ác long trong linh thể, tính tình ác long kiêu căng khó thuần, uy nghiêm nói: “Nếu có một ngày ta phá vỡ được phong ấn, sẽ lập tức một hớp ăn sạch ngươi.”

Tương Trọng Kính không hề sợ hãi, quen miệng buông lời cợt nhả: “Ngươi nói ăn là ăn cái nào? Có phải là ăn theo kiểu song tu… Chậc, rồng dâm.”

Ác long: “…”

Họa từ miệng mà ra, đến một ngày nọ, rốt cuộc Tương Trọng Kính cũng gặp báo ứng, ác long thành công phá vỡ phong ấn lấy lại tự do.

Tương Trọng Kính: “…”

*

Một câu giới thiệu ngắn gọn: Đám bạch nhãn lang hối hận không thôi.

Dàn ý: Sơ tâm vẫn ở đây, nhấc tay mây tan thấy trăng sáng.

***

Giới thiệu cũng đã thể hiện phần nào nguyên nhân nỗi oan của Tương Trọng Kính, xả thân vì người nhưng bị người hãm hại, gánh tiếng xấu phản bội cấu kết với ác long, kiếm tôn đệ nhất Cửu Châu Tương Trọng Kính bị những huynh đệ bằng hữu thân thiết nhất giam trong bí cảnh tam độc suốt sáu mươi năm trời.

Tương Trọng Kính sợ bóng tối, sáu mươi năm trong bí cảnh không thấy ánh mặt trời, mất tu vi linh lực, tay bị thương và trí nhớ hỗn loạn gần như đã g iết c hết nửa hồn Tương Trọng Kính.

“Đây là những cốc đèn được hắn đi khắp tam giới tìm về, dù c hết cũng phải mang theo chúng vào trong quan tài.” Tống Hữu Thu chỉ những cốc đèn cháy sáng xung quanh, từ tốn nói: “Hắn yêu ánh sáng như vậy, mà các ngươi lại nhốt hắn trong quan tài ngọc tối tăm không ánh mặt trời suốt sáu mươi năm.”

Có lẽ là may mắn trong bất hạnh khi những năm đó có ác long bầu bạn bên cạnh Tương Trọng Kính.

Vì khế ước phong ấn mà nguyên thần của ác long nằm trong cơ thể Tương Trọng Kính, hình ảnh thường gặp nhất là rồng đen nhỏ cuộn tròn quanh nguyên anh của Tương Trọng Kính. Có thể nói là sáu mươi năm quấn quýt không rời.

Năm đó Tương Trọng Kính phong ấn ác long quá vội vàng, khiến pháp trận có một lỗ hổng c hết người, đó là có thể để ác long được tự do vào canh ba mỗi ngày.

Thêm lần trước Tương Trọng Kính dụ ác long nói ra họ của mình, vì thế bắt đầu gọi y là: “Cố Canh Ba.”

Thời gian bị giam trong bí cảnh làm Tương Trọng Kính ngứa mồm phát sợ, không có ai nói chuyện thì hắn tự lẩm bẩm một mình, nói chuyện với chú phong ấn trong quan tài, nói nhăng nói cuội trêu ghẹo ác long trong thức hải của mình.

Ác long mang danh xấu xa thật ra chỉ là con rồng bé mới nở hơn nghìn năm, đau đáu muốn đi tìm long cốt và chủ nhân của mình, thế nên làm sao rồng nhỏ chống lại được mồm mép tép nhảy của Tương Trọng Kính, ngoài cạn lời, dọa ăn dọa cắn người ta - đôi khi cũng cắn được hai dấu răng nanh như chó gặm thì Cố Canh Ba chỉ biết mắng Tương Trọng Kính được duy nhất câu ‘Xấu xa’.

Tương Trọng Kính nhìn ra lời nói hồi nãy của ác long vốn không mang ý tà dâm, hắn đổi một tư thế lẳng lơ, làm quần áo xộc xệch nửa che nửa hở, hòng cố ý chọc giận ác long, đoạn lười biếng nói: “Sống chung chăn c hết chung huyệt, đây là chuyện mà đạo lữ mới có thể làm. Chậc, thông cảm ngươi là một con rồng cục súc không hiểu phong tình, ta đành phải chịu thiệt thòi lớn vậy.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

“Tương Trọng Kính, ngươi can đảm lắm.” Cố Tòng Nhứ uy nghiêm nói: “Sớm muộn gì sẽ có một ngày ta ăn ngươi.”

“Nói vậy thì không ổn, một đại mỹ nhân như ta mà đem phối với một con rồng hung ác dữ tợn, thật quá chà đạp người ta.” Vạn vật trong Thức hải đều bị chủ nhân khống chế, Tương Trọng Kính cũng không thèm sợ y: “Nếu sau này ta có đạo lữ của mình, mà ngươi cứ hở ra là đòi ăn ta như vậy, không tốt đâu, vô duyên vô cớ bị người khác hiểu lầm, vấy bẩn trong trắng của ta mất.”

Cố Tòng Nhứ: “…”

Người này sao lại mọc ra cái miệng chọc chửi người khác thế hả?!

***

Sau khi được ác long giúp thoát ra khỏi bí cảnh tam độc, Tương Trọng Kính thực hiện lời hứa cho ác long sử dụng cánh tay trái của mình, cùng y đi tìm long cốt và vết tích chủ nhân.

Chủ nhân ta đã mất từ ngàn năm trước, ta dùng vài đoạn long cốt đưa Thần hồn của hắn ra khỏi bí cảnh tiến vào luân hồi, chỉ cần tìm được long cốt là có thể tìm được hắn.

Tương Trọng Kính từng ghẹo gan ác long, có khi nào hắn là chủ nhân của y không, nhiều chi tiết nhỏ rất trùng hợp đấy.

Cố Canh Ba - Cố Tòng Nhứ cũng từng hùng hồn thề độc rằng Tương Trọng Kính mà là chủ nhân của y thì y sẽ nuốt chóp đuôi của mình.

Người ta nói đừng lập flag, lập rồi thì sớm muộn gì cũng bị vả bôm bốp và đó là kết cục của Cố Tòng Nhứ, Tương Trọng Kính thật sự là chủ nhân của y.

Hình ảnh con rồng nhỏ như ngón tay quấn quanh cổ tay trái của Tương Trọng Kính, cố nuốt chóp đuôi của mình tạo thành một chiếc vòng tay rất là xấu hổ ạ.

Sau khi tìm được chủ nhân, rồng nhỏ si mê chủ nhân như chó tìm thấy khúc xương của mình - mình nói không quá đâu, tính cách Cố Tòng Nhứ y vậy đấy :))) Truyện khá chậm nhiệt vì diễn biến tình cảm của Tương Trọng Kính rất tuần tự, dần dần từ trêu chọc chuyển sang chiều chuộng rồi yêu thương.

Mình rất mê hình tượng nhân vật Cố Tòng Nhứ và Tương Trọng Kính, họ bù trừ rất hợp lý.

Cố Tòng Nhứ là rồng non, tính cách hung hăng nhưng ngốc ngốc, dễ xấu hổ với mấy lời nói mồm của Tương Trọng Kính. Đến đoạn sau khi tìm về được long cốt, có tình cảm với Tương Trọng Kính và biết được Tương Trọng Kính chỉ giỏi mồm thôi, y biết nếu mình không ngại thì Tương Trọng Kính sẽ tự ngại muốn xỉu.

Tương Trọng Kính ban đầu tuy mất tu vi và linh lực nhưng danh kiếm tôn không phải là đồ bỏ, hắn vẫn ngầu bá cháy, ngầu muốn xỉu luôn ấy, tính không chấp nhặt nhưng miệng mồm trêu ghẹo thì chẳng thua ai. Mãi đến khi Cố Tòng Nhứ bắt thóp được tật mạnh mồm của Tương Trọng Kính thì hắn mới bớt ngầu, vì giai đoạn đó đọc thấy quê quá không ngầu nổi.

Nỗi oan được sáng tỏ cũng là lúc Tương Trọng Kính vạch trần được nhiều bí mật của Tam Giới, về thân phận của mình và tại sao hắn lại luân hồi khi hồn phách còn chưa trọn vẹn.

Trong truyện còn có rất nhiều nhân vật rất đặc sắc mà nếu không nhắc sẽ ngứa mồm, ví dụ như:

Mãn Thu Hiệp, Thần y đệ nhất Tam giới, tính cách lập dị quái đản, là bạn 'thân ai nấy lo' nhưng lo cho mặt của Tương Trọng Kính, nhan sắc của Tương Trọng Kính là liều thuốc tinh thần cho Mãn Thu Hiệp, ngoài Tương Trọng Kính ra thì ai cũng xấu xúc phạm đôi mắt y.

Quỳnh Nhập Nhất là linh kiếm của Tương Trọng Kính, chủ nhân thì sợ phải chọn lựa nhưng kiếm thì đi mở sòng bạc, chủ nhân nghèo rớt nhưng kiếm đã làm đại gia một phương. Phương châm sống: Mình quỳ sẵn thì chủ nhân sẽ không mắng.

Và hai tên bằng hữu đã hại Tương Trọng Kính rồi hối lỗi lạy lục tìm mọi cách bù đắp,*nếu nói Tấn Sở Linh chân chính là tiểu nhân, thì Túc Tàm Thanh là ngụy quân tử hàng thật giá thật.

Truyện còn rất nhiều tình tiết cần bạn khám phá luôn đấy, điều mình thích nhất nhất ở cốt truyện này là Tương Trọng Kính không tha thứ cho những kẻ vu khống hãm hại hắn, lỗi lầm là lỗi lầm, không cần bao biện bằng bất cứ câu chuyện xưa nào cả.

Sớm biết như vậy, tại sao lúc đầu không chừa lại cho Tương Trọng Kính một con đường lui? Bây giờ ra vẻ hối hận áy náy cho ai xem?

***

Thêm một tí vô tri của rồng đen nhỏ nhé:

Tương Trọng Kính trừng y: “Rồi bây giờ ngươi giải thích cho ta nghe, phong ấn kia là thế nào?”

Cố Tòng Nhứ nhíu mày suy nghĩ, bất giác thốt ra: “Đợi chút, để ta bịa ra đã.”

Tương Trọng Kính: “…”

***

Sớm muộn gì sẽ có một ngày, y chắc chắn dựa vào sức mình phá vỡ phong ấn kì quái kia!

Tu luyện chưa được bao lâu thì y bắt đầu ngủ khò khò.

Chí khí ngút trời, để mai tính tiếp.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Thủy Ngư

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN