logo
REVIEW>> SAU KHI MỸ NHÂN YẾU ĐUỐI BỊ BẮT ĐI
sau-khi-my-nhan-yeu-duoi-bi-bat-di
Tìm truyện
Donate

SAU KHI MỸ NHÂN YẾU ĐUỐI BỊ BẮT ĐI

Tác giả:

Cơ Xuân Dạ

Độ dài: 69

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 837

Trải qua hai kiếp người, có lẽ việc mà Thẩm Ước cảm thấy mình làm đúng nhất trong cuộc đời chính là đưa ra yêu cầu muốn Tiêu Tịch Nhan từ trong tay đám thổ phỉ. Từ đó, trong cuộc đời của chàng đã có thêm một thứ cảm xúc gọi là tình yêu.

Tiêu Tịch Nhan là tiểu thư trong Hầu phủ, xinh đẹp thanh thuần nhưng từ nhỏ sức khỏe đã yếu đuối, thường xuyên bị bệnh, cho nên không được phụ thân và mẫu thân thương yêu. Sống dưới mái nhà cô đơn và gò ép, nàng luôn muốn có cơ hội được đi ra khỏi nơi tù đày này, sống cuộc đời vui vẻ khoáng hoạt.

Thẩm Ước là tứ hoàng tử đương triều, khôi ngô tuấn tú, lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người, nhưng do hoàn cảnh mà phải trộn lẫn với đám thổ phỉ trên núi. Vốn dĩ, chàng là người không quan tâm tới người khác, cũng chẳng để mắt tới ai bao giờ, nhưng chỉ một ánh mắt khi nhìn thấy Tiêu Tịch Nhan, chàng lại không hề do dự mà đòi nàng từ tay đám thổ phỉ. Từ đó về sau, nàng được sống cuộc sống thoải mái, vui vẻ, chàng có được nơi bình yên, an ổn.

Từ khi còn nhỏ Tiêu Tịch Nhan đã cảm nhận được mẫu thân không coi nàng là đứa con mà bà mong muốn sinh ra. Khi nàng ra đời, tên của nàng chỉ tùy tiện được đặt theo loài hoa ngoài cửa sổ, hoa Tịch Nhan (hay còn gọi là hoa bìm bìm), tên dễ nghe nhưng lại là loài hoa sớm nở tối tàn, cũng giống như Tiêu Tịch Nhan vừa sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, đã vậy mẫu thân còn muốn nàng phải quan tâm chăm sóc cho đám đệ muội. Cũng vì mẫu thân muốn nàng nhờ người giúp đỡ đệ đệ, cho nên nàng mới gặp phải cướp rồi bị đám thổ phỉ bắt cóc. Nhờ đó mà nàng gặp Thẩm Ước.

Tiêu Tịch Nhan được Thẩm Ước dẫn đến nơi ở của chàng. Sau khi đưa nàng trở về bỗng nhiên Thẩm Ước tự hỏi bản thân tại sao lại dẫn nàng về, nhưng dần dần chàng chợt nhận ra càng ngày bản thân càng vô thức mà quan tâm đến nàng.

Nàng bị lạnh, chàng lấy tấm chăn lông thú duy nhất của mình đưa cho nàng dùng. Khi nàng thiếu ngủ, chàng tìm cách để cho nàng ngủ ngon hơn. Nàng bị bệnh, chàng vất vả kiếm tìm dược liệu chữa trị cho nàng. Nàng muốn ngắm hoa hạnh và ánh bình minh, chàng ôm nàng lên trên cây cao, tựa vào chàng nhìn ngắm nhân gian, sẽ hầm canh gà, sẽ đẽo trâm cài tóc cho nàng.

Tính tình của nàng ôn hoà nhã nhặn, luôn luôn nhường nhịn người khác, đối mặt với sự chất vấn của người khác, điều đầu tiên nàng nghĩ tới không phải là giải thích mà cúi đầu nhận sai. Lúc này chàng nói: “Nếu ta vô lý, nàng cũng có thể tức giận.” Chàng dạy nàng tức giận, dạy nàng đối diện với cảm xúc chân thật của mình, dạy cho nàng sống là chính mình.

Tình ý giữa hai người dần dần chớm nở, những giây phút hạnh phúc phủ lấp hai người. Cả hai cũng đón nhận một cách thật tự nhiên và nồng nhiệt.

Nhưng khi chàng phải đi xa, nàng không đợi được chàng. Lúc nàng trở về Hầu phủ, nàng lại lỡ mất trí nhớ mà quên mất chàng. Trái tim giống như bị khoét một mảng không thể lấp đầy, nàng cho rằng thôi thì gả cho ai cũng vậy. Thẩm Ước cho rằng nàng không ở bên mình có lẽ sẽ được sống cuộc đời yên lành. Cho nên chàng chỉ có thể lén lút gặp nàng khi nàng đã say giấc. Còn nàng vẫn sống mãi trong sự mông lung. Từ đó, nhân duyên của hai người càng ngày càng mờ mịt. Rồi cũng vì thế mà nàng bị người ta hãm hại mà ra đi.

Linh hồn Tiêu Tịch Nhan bám vào mộc trâm mà Thẩm Ước từng tặng nàng, ký ức của nàng ùa về, đau lòng nhìn Thẩm Ước trắng đêm không ngủ. Chàng đào quan tài của nàng đưa về phủ Nhiếp Chính vương, cẩn thận mà ôm cơ thể lạnh băng của nàng vào trong ngực. Nhìn chàng thay nàng báo thù từng người bắt nạt nàng, hãm hại nàng. Đến khi nhìn thấy trên bia mộ nơi hoàng lăng mà nàng được hạ táng có viết: “Thê tử Tần vương Thẩm Ước”, nàng mới nhận ra mình đã yêu chàng tới nhường nào.

Tiêu Tịch Nhan trùng sinh trở về khi nàng chưa bị bắt cóc. Nàng quyết tâm cả đời này sẽ sống với cảm xúc của mình, cũng cố gắng tránh xa Thẩm Ước để chàng không còn phải lo lắng suy sụp vì nàng như kiếp trước nữa.

Hằng đêm, Thẩm Ước luôn mơ thấy một người con gái không nhìn rõ mặt. Bóng dáng nàng, giọng nói nàng khắc sâu vào tâm khảm của chàng. Chàng mông lung tìm kiếm nàng giữa biển người vô vọng. Rồi chợt khựng lại khi nghe thấy giọng nói: “Thiếp chỉ nguyện Nhiếp Chính vương mạnh khoẻ, bình yên, vạn sự an lành.”

Thẩm Ước vốn là người không tin Phật cũng chẳng tin thần nhưng vì Tiêu Tịch Nhan, vì mối nhân duyên của hai người. Chàng tình nguyện cõng nàng leo lên đỉnh núi thắp nhang bái Phật. Quả thật nàng giống như Bồ Tát sống của một mình chàng, cũng chỉ có nàng có thể trấn an được con ngựa ngông cuồng trong lòng chàng, chỉ có nàng mới độ được chàng sống cuộc đời yên vui.

***

Câu chuyện nói về mối tình có ngọt bùi có đắng cay có chua chát của hai con người những tưởng không bao giờ có thể bên nhau được. Một Thẩm Ước lạnh băng khó gần, một Tịch Nhan hiền lành nhún nhường. Hai con người gặp nhau nơi thâm sơn cùng cốc lại thắp lên trong lòng nhau ngọn lửa hạnh phúc ấm êm.

Qua câu chuyện mình cảm thấy tác giả xây dựng nhân vật Tiêu Tịch Nhan có chút yếu đuối nhu nhược. Lẽ ra, khi nàng được trùng sinh trở về, nàng nên bù đắp cho Thẩm Ước vì những gì chàng đã làm vì nàng sau khi mất, và vì nàng cũng đã lỡ quên mất chàng sau khi bị bắt cóc trở về. Nhưng điều mà Tiêu Tịch Nhan lựa chọn lại là tránh xa chàng khiến cho Thẩm Ước phải khổ sở tìm kiếm nàng. Quả thật, nếu Thẩm Ước không kiên định vì một giấc mơ mờ ảo thì hai người có lẽ sẽ mãi là đường thẳng song song.

Cũng qua bộ truyện này, có thể chúng ta sẽ nhận ra được một vài điều. Thứ nhất, đừng như Thẩm Ước, nhường cơ hội đối xử tốt với người mình yêu cho người khác, thứ là của mình, nhất định không được nhường. Tới khi hối hận, thật sự không có cơ hội trùng sinh để thay đổi lại cuộc đời giống như hai nhân vật chính trong truyện.

Thứ hai, đừng như Tịch Nhan, khi chưa tìm được người mình thật sự muốn giao phó cả đời, đừng nhắm mắt đưa chân. Điều chờ đợi phía trước, quả thật bản thân sẽ không tưởng tượng được.

Cũng may mắn cho hai người vì họ vẫn còn có một cơ hội làm lại cuộc đời, cởi bỏ những trói buộc trong quá khứ, tiến tới một tương lai tươi sáng hơn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cẩm Chướng

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN