logo
REVIEW>> SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ YÊU VƯƠNG MANG CON TỚI CỬA ĂN VẠ
sau-khi-mat-tri-nho-yeu-vuong-mang-con-toi-c-a-an-va
Tìm truyện
Donate

SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ YÊU VƯƠNG MANG CON TỚI CỬA ĂN VẠ

Tác giả:

Chung Tinh Tinh

Độ dài: 90

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 277

Đại sư tỷ Phương Dao của Linh Tiêu Tông là thiên tài kiếm đạo, là người cẩn trọng có lễ, nghiêm túc lỗi lạc, là ánh trăng sáng không thể chạm đến trong lòng vô số đệ tử tiên môn.

Bảy năm trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trừ yêu, trên đường trở về vì muốn hái thảo dược quý hiếm cho tiểu sư muội mà nàng rơi vào tòa thành Cổ Khư bị bỏ quên đã nhiều năm, sau đó mất tích suốt ba năm.

Khi được các đồng môn tìm thấy, Phương Dao đã hoàn toàn mất đi ký ức về khoảng thời gian ba năm đó. Kể từ đó, ba năm ở thành Cổ Khư chỉ còn là một cái tên mang theo vô tận khoảng trống trong trí nhớ của nàng.

Một ngày nọ, một nam tử người phàm mang theo một cặp sinh đôi chỉ cao đến đầu gối chàng, gõ vang cửa Linh Tiêu Tông, nói là muốn tìm mẫu thân của đám nhỏ. Chờ đến khi Phương Dao biết tin chạy tới, tay cầm kiếm run nhẹ, lần đầu tiên trong đời làm rớt kiếm. Còn cần gì tín vật định tình, chỉ cần nhìn thôi cũng biết hai đứa bé trước mắt như từ một khuôn đúc ra với nàng liền biết bọn nhỏ từ bụng ai chui ra.

Việc đến bất ngờ, trong chốc lát, Phương Dao không thể lập tức tiếp thu việc bản thân đã kết đạo lữ với một phàm nhân, còn là mẫu thân của hai đứa nhỏ.

Sau một lúc yên lặng, mới thương lượng với nam nhân đang ngồi yên tĩnh bên cạnh: “Nếu thế thì chúng ta mỗi người nuôi một đứa?”.

Nam nhân nhẹ nâng mắt phượng, dừng ở trên người nàng, nhẹ giọng nói: “Bọn nhỏ đã quen ở cùng ta, buổi tối không có ta bên cạnh sẽ khóc.”

Chàng đã nói như vậy, hơn nữa xem dáng vẻ chàng chỉ là một phàm nhân, còn là nam tử, mấy năm nay nuôi hai đứa nhỏ chắc cũng không dễ dàng gì, Phương Dao bỗng sinh lòng áy náy.

Cũng bởi một phút yếu lòng này, mà từ đây về sau, một lớn hai nhỏ liền ăn vạ ở Linh Tiêu Tông không đi.

Hai trăm năm qua, Phương Dao ngoài luyện kiếm cũng chỉ biết tỷ võ cùng hàng yêu diệt ma, chưa từng có ai dạy cho nàng làm thế nào để nuôi dạy hai đứa trẻ. Cũng may cặp song sinh nhà nàng chẳng những đáng yêu còn ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, miệng so với kẹo đường còn ngọt hơn.

Bên trái là ca ca Phương Chính nói muốn nàng dạy kiếm pháp, bên phải là muội muội Phương Viên kéo tay nàng muốn nàng giúp tiểu cô nương sơ búi tóc. Lại thêm vị phu quân hờ vô cùng xứng chức, săn sóc, dịu dàng lại kiên nhẫn, giúp nàng dỗ trẻ, từng bước một khiến cho nàng làm quen với sự xuất hiện của bọn họ.

Nhưng ở một góc nàng không thấy, hai nhóc con lặng lẽ lôi kéo tay áo của người cha “phàm nhân” trong mắt Phương Dao, nước mắt lưng tròng: “Cha, khi nào chúng ta có thể về vương thành, cái đuôi của con sắp không giấu được.”

Người cha phàm nhân híp mắt, lắc lư cái đuôi to, dỗ dành hai đứa nhỏ, kiên trì thêm một chút, đợi đến khi cha hái được ánh trăng xuống, chúng ta có thể về nhà…

***

Phàm nhân Tạ Thính cũng chính là Yêu vương Túc Ngọc, bản thể là một con cáo trắng. Vốn dĩ bạch hồ chính là loài có huyết thống cao quý trong yêu giới. Thế nhưng bởi vì bẩm sinh, cái đuôi trắng của Túc Ngọc lại có một chùm lông màu đỏ, khiến cho chàng bị đồng loại ghét bỏ, phụ mẫu cũng bỏ rơi chàng.

Một con cáo nhỏ còn chưa trưởng thành đã bị đồng tộc vứt bỏ, phải một mình vật lộn kiếm ăn trong núi, trong lúc vô tình bị dính bẫy của thợ săn. May mắn có một cô bé cứu nó, còn cho nó một miếng thịt khô.

Vì để báo đáp, cáo nhỏ bất chấp nguy hiểm, chạy đến nơi vách núi, kiếm cho nàng một đóa tuyết liên để trả ơn. Nào ngờ hoa nó tặng nàng bị cha nàng lấy mất, còn đánh đập nàng tàn nhẫn. Lúc đó, nó đứng sau cây cột, trong lòng quyết tâm phải kiếm một đóa hoa khác cho nàng.

Chờ đến khi cáo nhỏ trở lại lần nữa, nàng đang ở trong sân giằng co với cha. Hóa ra, tiền bán hoa tuyết liên kia bị người cha khốn nạn kia mang đi mua rượu hết, một chút cũng không để lại chữa trị cho người mẹ đang bệnh tật của nàng.

Sau đó, ông còn ép nàng đến tiên tông trắc linh căn, biết nàng được trưởng môn thu nhận, còn mưu toan lấy tiền sinh hoạt của nàng đi nhậu nhè chè chén.

Lúc nàng từ tông môn trở về, cũng là lúc cáo nhỏ mang đóa hoa thứ hai tới. Đáng tiếc, mẹ nàng đã c hết, còn người cha kia lại đang ra tay với nàng. Cáo nhỏ tiến lên bảo vệ nàng, cũng bị tên kia đánh. Cuối cùng, nó tìm thấy một con dao trong bếp, đưa cho nàng…

Đêm đó, người cha xấu xa của nàng c hết, nàng lên xe ngựa về tiên tông thú tội. Còn cáo nhỏ, quay đầu đi về một hướng khác. Bởi vì nó biết, để bảo vệ nàng, nó phải càng mạnh mẽ hơn.

Hai trăm năm trôi qua, cáo nhỏ một đường c hém g iết, trở thành Tôn chủ của yêu giới. Còn nàng, sau khi kể hết đầu đuôi sự tình, không những không bị trách phạt, Tông chủ còn nói nàng đã cắt được tâm ma, từ nay chuyên tâm luyện kiếm, trở thành Đại sư tỷ được người người kính ngưỡng.

Nhân yêu vốn khác biệt, vì để cùng nàng có giao thoa, Yêu vương cùng trăm năm tu vi trao đổi với Hoa yêu, khiến cho nàng rơi vào trong ảo cảnh Cổ Khư. Ở đó, cáo nhỏ không còn là yêu vương, chỉ là một đại phu phàm nhân tên Tạ Thính. Mà nàng, là một cô nương bị mất trí nhớ, được chàng cứu giúp. Ba năm chung sống, bằng bản lĩnh quyến rũ của hồ yêu, rốt cuộc cáo nhỏ cũng khiến nàng yêu nó, còn vì nó mà hạ sinh một đôi nhi nữ.

Túc Ngọc thừa nhận bản thân hèn hạ, vì muốn có được nàng mà không tiếc lừa nàng rơi vào nơi này. Thế nhưng, giây phút nhìn nàng cầm mộc kiếm, tung người trong sân, chàng liền cảm thấy, A Dao của chàng nên làm một chú đại bàng tung cánh, chứ không phải chim hoàng yến bị giam tại nơi này.

Vì thế, chàng thẳng thắn thành khẩn nói cho nàng sự thật, còn cho nàng lá con của Hoa yêu, giúp nàng nhớ lại chuyện trước kia. Cho dù như vậy, bàn tính trong lòng Yêu vương vẫn vang lên lạch cạch, chàng đã tính kỹ rồi, thế nào cũng không thể dễ dàng buông tay nàng như vậy.

Làm phu thê ba năm, Phương Dao chỉ cần nhìn cũng đã đoán ra trong đầu con hồ ly đuôi to này đang tính cái gì. Nàng chẳng những không vạch trần chàng, còn cho chàng tín vật hứa hẹn, để chàng yên tâm đến tìm nàng sau khi ra khỏi yêu cảnh này.

Thế nhưng, bọn họ một người là Yêu vương, một người là đại sư tỷ của tiên tông tiếng tăm lừng lẫy, ba năm mất tích đã khiến vô số người đi tìm. Vừa mới thoát khỏi huyễn cảnh đã bị tấn công, lại mất đi trăm năm tu vi đã trao đổi với Hoa yêu, Túc Ngọc khó khăn lắm mới bảo vệ được thê tử và hai nhóc con, ngay cả hình người cũng không giữ được, chỉ có thể biến về nguyên hình, mang hai tiểu hồ ly về ổ, chờ ngày Đông Sơn tái khởi, một lần nữa đến cửa ăn vạ vợ yêu.

Túc Ngọc trong hình dáng con người là một công tử tuấn mỹ, đuôi mắt có một nốt lệ chí màu đỏ son, diễm lệ lại không dung tục, giơ tay nhấc chân đều mang vẻ quý khí. Theo lời tiểu sư đệ của Phương Dao chính là một đóa sen trắng toát ra mùi trà. Chỉ cần đôi mắt đào hoa hơi ngưng lại, lệ chí nơi khóe mắt rung động, liền khiến người đối diện mềm lòng, cho dù là người mang kiếm cốt cứng rắn như Phương Dao cũng không ngoại lệ.

Túc Ngọc hiểu rõ nàng, một chiêu nước ấm nấu ếch trăm trận trăm thắng, hơn nữa còn có hai nhóc con bên cạnh trợ công, không bao lâu đã khiến cây vạn tuế Phương Dao một lần nữa trổ hoa.

Từ lúc tám tuổi bước vào Linh Tiêu Tông, Phương Dao luôn khắc kỷ phục lễ, nghiêm túc lại đoan chính, trên không trái với tông quy, dưới làm gương cho sư đệ sư muội. Nếu như Túc Ngọc cùng hai nhóc con không xuất hiện, có lẽ cả đời nàng cũng chỉ quý trọng nhất Tuyết Tịch kiếm, thậm chí còn sẽ bước lên con đường tu vô tình đạo.

Phương Dao bề ngoài cứng rắn, nhưng nội tâm so với bất cứ ai càng mềm mại, lại so với bất kỳ ai càng thẳng thắn rõ ràng. Cho dù sự xuất hiện của hai nhóc con có chút bất ngờ, nhưng nàng chưa từng nghi ngờ hay xa cách với hai đứa nhỏ. Nàng từng chút một học cách làm một người mẹ, sẽ che chở cho A Viên, A Chính, sẽ vì bọn họ buông kiếm sơ búi tóc, kiên nhẫn dạy chữ viết cùng kiếm pháp.

Phương Dao chưa bao giờ là một kẻ ngu trung, cũng chưa bao giờ vì đại cục mà nhẫn nhịn, đẩy thân sinh cốt nhục ra làm vật hy sinh. Nàng thương yêu hai nhóc con, cho dù thân phận bán yêu của hai nhóc con bại lộ khiến nàng bất ngờ, nhưng nàng cũng chưa từng ghét bỏ, thâm chí còn càng thêm yêu thương, bảo vệ đám nhóc. Vì phía sau nàng là hai đứa nhỏ, cùng một người nam nhân luôn đứng về phía nàng, Phương Dao càng thêm kiên định tiến về phía trước.

Hai trăm năm trôi qua, rất nhiều ký ức đã hóa thành mảnh vụn, nhưng sự cô đơn vẫn luôn len lỏi trong mọi khoảng trống thời gian. Nếu không có Túc Ngọc, không có hai nhóc con, không có sư phụ cùng sư đệ, sư muội, có lẽ nàng đã trở thành một kẻ độc hành bơ vơ. Nhờ có bọn họ, nàng có nhà, có nơi để trở về trong thời gian vô tận ở phía trước.

Nến đỏ lách tách, bên trái là hai nhóc hồ ly nhỏ, bên phải là hồ ly lớn, dùng đuôi ôm lấy nàng. Hạnh phúc chính là, một nhà bốn người, vui buồn ngọt khổ sẽ luôn cùng nhau vượt qua.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN