logo
REVIEW>> SAU KHI LINH KHÍ SỐNG LẠI
sau-khi-linh-khi-song-lai
Tìm truyện
Donate

SAU KHI LINH KHÍ SỐNG LẠI

Tác giả:

Bàn Cáp

Reviewer:

AI_Phù Dung

Độ dài: 252

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 259

Giới thiệu:

Đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, thiên tài cả nước tu luyện hăng hái, muốn sóng vai với trời, duy chỉ có mỗi A Điêu là nghe sao bảo vậy, luôn giữ chừng mực.

Đến khi trận đấu bắt đầu, cô lặng lẽ lấy ra một cây quyền trượng không thể bình thường hơn rồi làm phép nguyền rủa: Làm tất cả mọi người biến thành heo!

Bụp bụp bụp!

Một đám thiên tài đang lái công cụ bay đuổi theo quyển đề thi đồng loạt rơi xuống, vừa chạm đất đã biến ngay thành bé heo màu hồng phấn.

Sau khi giành được vị trí nhóm đầu bảng, để thu thập oán hận, cô lại lặng lẽ chụp trại nuôi heo rồi gửi vào trong nhóm bạn bè, bảo: Giành được vị trí đầu tiên thì có gì đáng tự hào đâu chứ. Dù gì thì sau tất cả, bọn họ đã mất thành tích, còn tôi, bị mất là tình yêu của họ dành cho mình ~~~

Thí sinh đến từ cả nước tung năng lực niệm +99999…

*Giới thiệu tóm tắt phiên bản thế giới:

Bối cảnh đế quốc phong kiến có tu chân tồn tại chung với khoa học kỹ thuật cao, có robot, người máy, phi thuyền, đào bảo vật và thi đại học; thậm chí còn có giai cấp thống trị cao là triều đình, giai cấp quyền quý vững vàng, tập đoàn nắm giữ huyết thống; sinh tử của mỗi người bị người khác theo dõi.

Có người nói linh khí hồi phục, hố đất tràn lan, lãnh thổ Tam quốc là nơi Ma Vương hàng lâm, tàn sát nơi nơi.

Có người nói, A Điêu chính là Ma Vương hồi sinh nọ.

Có lẽ, cô đúng thật là vậy.

***

“Linh khí phục hồi, nguồn gốc của mọi vật.”

Truyện mở đầu với bối cảnh linh khí khôi phục vào năm 983 tại đế quốc Đường Tống, trình độ văn minh của nơi này đã đạt đến mức khám phá vũ trụ. Tuy vậy, nó vẫn mang bản chất của giai cấp phong kiến, khi mà tu chân tồn tại chung với khoa học kỹ thuật cao, có robot, phi thuyền, bảo vật và thi đại học; thậm chí còn có giai cấp thống trị cao là triều đình, giai cấp quyền quý vững vàng hay tập đoàn nắm giữ huyết thống.

Trần A Điêu, nữ chính có một cái tên thật đặc biệt và đơn giản nhưng cũng đầy ấn tượng. Trước khi linh khí sống lại, cô chỉ là đồ đệ nhỏ của một lão đạo sĩ ở tại tòa đạo quán rách nát, ngày ngày cô phải trèo đèo lội suối để mưu sinh. Nghèo đến mức không thể nghèo hơn được nữa, nhưng trong thâm tâm A Điêu là khát vọng, là ao ước được đổi đời và nắm giữ quyền lực trong tay. Thế rồi, cơ hội ấy cũng đã đến.

Khi linh khí trên thế giới bỗng dưng hồi sinh, khi nhà nhà người người đang đổ xô đi tìm Thực Thể Gieo Linh – một bảo vật có thể giúp đỡ con người trong quá trình tu luyện. Chẳng biết thế nào,

“Ánh mắt ta chạm nhau

Chỉ muốn ngắm lâu thật lâu.” *

Và đó là cách, A Điêu và Bồn Cầu va vào nhau. Trong khi Thực Thể Gieo Linh của mọi người là khuyên tai, là đồng tử thì của nữ chính lại là cái Bồn Cầu. Tên như thế nào thì hình dáng như thế đó, một cái bồn cầu thực sự trăm phần trăm. Song, điều phi thường thường được tạo ra từ những thứ không thể cơ mà. Thực Thể Gieo Linh của nữ chính chính là một bảo bối phi thường như thế, nó có sức mạnh to lớn khôn cùng và đã giúp ích rất nhiều trên con đường tu luyện về sau của nữ chính.

Thời buổi linh khí sống lại rối loạn, g iết chóc tràn lan trên thế giới, một người yếu đuối và không có sức mạnh sẽ chỉ trở thành một tầng lớp thấp kém trong xã hội thời đó mà thôi. Một cô bé bị khinh khi từ thuở nhỏ như Trần A Điêu, đang ngày càng nỗ lực vươn lên thì càng không thể chấp nhận chuyện đó. Tuy sống trong hoàn cảnh khốn khó, nhưng A Điêu chẳng những không tự ti mà còn cực kỳ thông minh.

Một sự thật phải công nhận rằng, nữ chính không phải là một người tốt, mọi việc cô mưu tính đều phải đem đến lợi ích lớn nhất cho mình. Song với thời đại nhiễu nhương ấy, chỉ tính cách quyết đoán và mưu mô như A Điêu mới có thể sống sót và trở thành kẻ mạnh. Một điều mà nữ chính A Điêu đã thực sự gây ấn tượng mạnh với độc giả đó chính là quan niệm sống và nhìn nhận cuộc đời của cô.

“Có người khóc bằng nụ cười, nói dối bằng nụ cười, sống qua ngày bằng nụ cười.

Có người nói về sự sống và cái c hết bằng nụ cười.”

Và người đó chính là A Điêu.

Quá trình nữ chính trưởng thành được chia thành 3 giai đoạn: Tuổi trẻ bị bắt nạt, phát triển trong học viện và Chiến tranh sự nghiệp. Mỗi một giai đoạn đều có những điểm nhấn bất ngờ và đầy thú vị, ta không chỉ cười bò trước sự hài hước của A Điêu mà còn phải ngưỡng mộ sự thông minh đáo để của cô.

Bên cạnh đó, truyện còn đề cập đến những vấn đề nhức nhối của xã hội như sự phân biệt giai cấp, định kiến giới tính và sự tha hóa của con người trước sức mạnh. Đúng như câu nói: “Linh khí phục hồi đúng là thời cơ, và cũng là thảm họa.”

Thời cơ ấy đã được A Điêu tận dụng một cách triệt để, cô từ một con kiến hôi bị người ta giẫm đạp dưới chân và rồi vươn lên tới đỉnh cao đời người. Mặc kệ cho cô ấy nham hiểm, keo kiệt và bỉ ổi ra sao thì không thể phủ nhận rằng tất cả những gì cô đạt được hoàn toàn là do sự nỗ lực của chính mình.

Tuy truyện không có couple nhưng các nhân vật được tác giả khắc họa vô cùng đặc sắc và thú vị: Trần Tốn dịu dàng, trầm tĩnh nhưng đầy mưu trí, hoa khôi Tống Linh lạnh lùng, Khúc Giang Nam chính trực, hiệu trưởng Giang Chu ma mãnh và nhà họ Trần khôn khéo… tất cả nhân vật đều có một tính cách riêng biệt và đã để lại nhiều dấu ấn trong truyện. Sự thăng trầm của cốt truyện cũng phải khiến chúng ta thảng thốt, đồng thời nó cũng thể hiện sự “lên voi xuống chó” của đời người.

***

Nếu như mình được chọn một tông màu chủ đạo cho câu truyện này thì có lẽ là màu xám. Màu sắc trung hòa giữa đen và trắng, giống như tượng trưng cho bản chất của con người. Không có ai hoàn toàn trong sạch và cũng như không có ai hoàn toàn đen tối.

Có thể ban đầu đọc hơi khó hiểu bởi vì truyện có rất nhiều thuật ngữ mới lạ và cách dùng từ hơi tối nghĩa. Nhưng mà càng đọc thì càng cuốn hơn, tuy truyện không couple và đa số là cảnh đấu trí chính trị nhưng cuốn đến giây phút cuối cùng.

___

*: Trích lời bài hát Anh muốn đưa em về không do Ngô Lan Hương thể hiện

“…” Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dịt – Cam cam một màu xanh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN