logo
REVIEW>> SAU KHI CƯỚI THÁI TỬ TÀN TẬT CỦA NƯỚC THÙ
sau-khi-cuoi-thai-t-tan-tat-cua-nuoc-thu
Tìm truyện
Donate

SAU KHI CƯỚI THÁI TỬ TÀN TẬT CỦA NƯỚC THÙ

Độ dài: 99

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 78

Giới thiệu

Công chúa út của nước Lê – Nhạc Chi, xinh đẹp mặn mà kiều diễm, tựa như hoa hải đường.

Ngày đất nước bị sụp đổ, nàng đạp lên x ương c ốt, bò ra từ địa ngục trần gian đẫm m áu, bị nội gián của kẻ thù giam giữ.

Hoắc Hủ – người từ nhỏ đã đến nước Lê làm con tin, lại là tên trúc mã bạc tình, bắt nàng về nước Tề.

Hoắc Hủ nhìn nàng trìu mến: “Chi Chi, hãy giúp ta lật đổ Thái Tử. Sau này nàng sẽ là Hoàng Hậu duy nhất của ta.”

Nhạc Chi giả vờ buông bỏ hết mọi thù hận, mỉm cười đồng ý.

*

Hoắc Độ là Thái Tử của nước Tề, dung mạo đẹp như tiên, nhưng chân phải lại bị tàn tật, tính cách nham hiểm tàn bạo, hành động đ iên cuồng.

Có một ngày phụ hoàng của chàng ban hôn, gả công chúa của nước bại trận cho chàng.

Hoắc Độ cười khinh: Thanh mai của Hoắc Hủ ư? Mỹ nhân kế à? Chậc, thế mà hoàng đệ của chàng cũng chịu được sao.

Chàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trắng trên đùi: “Nào, ngươi có đồ chơi mới rồi đây.”

*

Tên Hoắc Hủ bên ngoài có vẻ nhiệt tình ấm áp, nhưng thâm tâm là lòng tham không đáy, tham quyền thế, tham địa vị, và cả mỹ nhân.

Vị trí Thái Tử, thanh mai yêu dấu… tất cả đều nằm trong bàn tay hắn.

Hắn rất hài lòng.

Cho đến khi hắn bị trói lên cột, giam vào tù.

Mà hoàng huynh hắn mỉm cười đưa dao cho người mà hắn yêu, cười nói: “G iết đi, muốn đ âm bao nhiêu nhát cũng được.”

Trong khi hắn còn đang kinh sợ, thì lại thấy Hoắc Độ chuyển mũi dao về trước trái tim chàng, chậm rãi nói với Nhạc Chi: “Hay nàng muốn g iết ta trước? Vậy cũng được thôi…”

Con ngươi Hoắc Hủ mở to: Là hắn nghe nhầm hay hoàng huynh hắn đ iên thật rồi?

***

Câu chuyện này diễn ra trên một đất nước tên Tề.

Nước Tề có một Thái tử, tiếng lành chẳng có, tiếng dữ đồn xa. Người ta nói rằng, Hoắc Độ hành sự ngông cuồng, lạnh lùng tàn nhẫn, tính tình quái dị. Và những lời đồn ấy, tất cả đều là sự thật.

Hoắc Độ chàng chính là một người như thế, chàng thờ ơ với vạn vật trên đời, nhìn mọi thứ như thể phù du. Chàng thích đi ngược với lẽ thường, tận hưởng sự đ iên cuồng trong những góc tối của con người, đùa giỡn kẻ khác trong tay. Ngay cả Thái tử phi của chàng, vị công chúa mất nước xinh đẹp kiêu sa nhường đó, cũng bị chàng bẻ trật khớp tay ngay trong đêm động phòng hoa chúc đầu tiên.

Thái tử phi của chàng âu cũng là người may mắn, nữ tử tên Nhạc Chi đó, nếu đêm động phòng ấy nàng bước thêm một bước chân nữa thôi, thì có lẽ lúc này nàng đã có một nấm mộ xanh cỏ rồi. Nhưng nàng lại lựa chọn dừng bước và quay về, dù đổi lại bằng một đêm trật tay không hề dễ chịu, nhưng ít nhiều gì đã vượt qua kiếp nạn đầu tiên.

Sau đó, Hoắc Độ chợt phát hiện, Nhạc Chi là một nữ tử rất đặc biệt, giống như một luồng gió mới thổi vào cuộc sống của chàng vậy, xứng đáng để chàng giữ lại “chơi đùa” thêm ít lâu. Hơn nữa, chàng có nuôi một con mèo trắng tên Hoắc tiểu què, mà có vẻ Hoắc tiểu què cũng khá thích cô nương giành ăn cá với mình đó, nên quyết định tạm thời chưa động tới nàng coi như đang nể mặt Hoắc tiểu què đi.

Trong một khoảnh khắc nào đó, thật ra khi quyết định tha cho Nhạc Chi, Hoắc Độ đã tự nhận thấy cuộc đời của chàng vừa chệch khỏi con đường vốn có của nó. Nhưng chàng lại tự tin vào khả năng khống chế bản thân của mình, chàng thậm chí có thể cai được cơn n ghiện từ loại hoa a nh t úc, mà lẽ nào lại khuất phục trước một nữ tử mảnh mai?

Đúng vậy, Nhạc Chi chỉ là một nữ tử mảnh mai yêu kiều vô cùng dễ khống chế. Nàng từng là cô công chúa ngây thơ lương thiện được phụ mẫu huynh trưởng thương yêu hết mực. Tiếc rằng sự hạnh phúc của nàng đã chấm dứt vào năm mười sáu tuổi, quốc gia tiêu vong, người thân bỏ mạng, còn chưa kịp trải qua lễ cập kê đã phải gánh nợ nước thù nhà trên vai.

Nàng không những không thể thoát khỏi tay địch mà còn phải chịu tủi nhục gả cho Thái tử nước địch. Tương lai của nàng giống như bông lục bình trôi, lênh đênh sóng gió. Nhưng dẫu có thế, nàng vẫn thầm thề phải báo thù được cho người dân của nàng, gia đình của nàng.

Trước đêm động phòng hoa chúc của nàng và Hoắc Độ, Nhạc Chi chưa từng được gặp người ấy, nàng chỉ được nghe về những tiếng xấu của chàng qua người khác, và cả sự e sợ của tên khốn nạn Hoắc Hủ khi nhắc tới chàng.

Việc nước mất nhà tan đã khiến Nhạc Chi phải trưởng thành trong thời gian ngắn, nhưng nói đến cùng nàng vẫn chỉ là một cô nương vừa mới cập kê. Đối diện với Hoắc Độ, nàng vừa sợ hãi vừa phải cố gắng tỏ ra vô tư dịu dàng trước mặt chàng. Nhưng nàng không biết rằng, tất cả những tâm tư ấy đều bị Hoắc Độ nhìn thấu hết.

Trong mắt Hoắc Độ, Thái tử phi của chàng khá giống đôi mắt của nàng - đôi mắt hồ ly xinh đẹp, vừa quyến rũ vừa tinh ranh. Nhìn nàng vừa thấp thỏm vừa thuận theo mình nhưng thật ra trong lòng lại âm thầm tính toán đủ thứ, thật sự rất thú vị.

Có lẽ vì thế nên chàng mới vô thức dõi theo nàng, đôi khi giúp đỡ nàng, đôi khi lại dung túng nàng, để được nhìn thấy nhiều sắc thái của nàng hơn, nhìn thấy nhiều sự chân thật của nàng hơn.

Nhưng cứ nhìn mãi, rồi chàng cứ từ từ rơi vào một thứ tình cảm đặc biệt với nàng lúc nào không hay.

Cái ngày mà khi vốn dĩ chàng chỉ muốn chứng kiến dáng vẻ của nàng lúc trả thù, rồi lại bị bức di thư của nàng làm cho rối loạn. Sau đó, trong lúc nàng hoảng hốt, một người không tin vào thần tiên ma quỷ như chàng lại bỗng cất lời an ủi nàng bằng thứ truyền thuyết chẳng hề tồn tại:

“Con cháu Hoắc thị, sau khi cưới vợ hay gả chồng, số mệnh sẽ gắn liền với người ấy. Họ có thể chuyển tội lỗi của đối phương sang mình, cũng có thể chuyển phúc báo của mình cho đối phương.”

Khi lần đầu tiên suy nghĩ: “Những điều nàng sợ hãi, ta sẽ thay nàng gánh chịu” xuất hiện trong lòng Hoắc Độ, chàng đã biết bản thân lại n ghiện rồi, nhưng lần này, là n ghiện một nữ tử tên Nhạc Chi.

Giây phút phát hiện ra điều đó, chàng còn tự thấy thú vị, nghĩ rằng cứ trải nghiệm đi, rồi bản thân sẽ có thể thoát khỏi cơn n ghiện này bất cứ lúc nào như cách chàng từng làm.

Nào có ngờ đâu, một lần thể bản thân chìm đắm, là cả đời không thoát nổi cơn mê.

Thứ tình cảm ấy lớn dần qua từng ngày tháng, khiến chàng muốn nâng niu, bảo vệ nàng, muốn được ôm nàng trong vòng tay mỗi đêm ngủ, muốn chữa trị đôi chân của mình vì nàng.

Rất nhiều thứ dần dần thay đổi, và tất cả đều vì cô nương với đôi mắt hồ ly quyến rũ đó. Nhưng chàng biết, gánh nặng trên vai nàng là mối thù nước nhà, còn chàng lại là con trai của kẻ mà nàng hận nhất.

Chàng nhìn thấy hết những sự băn khoăn, day dứt, trăn trở trong đôi mắt dịu dàng của nàng. Nên chàng từng muốn thay nàng xóa bỏ hết những nỗi lo ấy, dọn sạch con đường mà nàng đi, kể cả khi trên con đường ấy không có chàng.

May sao, Nhạc Chi đã kéo chàng lại, để chàng biết rằng, nếu mất đi Hoắc Độ, trái tim Nhạc Chi cũng không còn sức sống.

Có rất nhiều thứ, tưởng như chỉ là một khái niệm trừu tượng vô tri, nhưng hóa ra có thể thay đổi cuộc sống của một con người. Giống như tình yêu, mang đến sức sống như cơn mưa rào mùa hạ, vừa rực rỡ, vừa dịu dàng khiến con người ta không thể nén được nụ cười hạnh phúc.

“Kiệu phượng hạ xuống trước bậc thềm cao trong cung thành.

Nhạc Chi được Ly Diêu dìu xuống kiệu. Nhớ lại ngày đại hôn, nàng không khỏi mỉm cười. Lúc đó, có kẻ còn không muốn cùng nàng thực hiện lễ đại hôn!

Nghĩ đến đây, nàng ngẩng đầu mỉm cười, nhìn về phía đài cao —

Nhưng lại thấy trên cao không có ai.

Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện bên cạnh nàng. Nhạc Chi nghiêng đầu nhìn thấy Hoắc Độ cũng đang mỉm cười nhìn nàng.

Trong các lễ phong hậu của triều đại trước, quân vương đều đứng chờ hoàng hậu ở trên đài cao.

Nhưng Hoắc Độ lại đứng dưới bậc thềm, cùng nàng nắm tay bước lên đài.

Đài cao, bậc thang rất nhiều.

Nhưng Nhạc Chi không hề sợ hãi, vì có một bàn tay ấm áp đang nắm chặt tay nàng.

Nàng biết, chàng sẽ luôn nắm chặt tay nàng.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Thuỳ Linh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN